Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Cô giáo và nhỏ lớp trưởng lạnh lùng

Giới thiệu nhân vật
Carmen : học sinh THPT,lớp 11,là một học sinh giỏi,có tài lãnh đạo và thuyết phục nhưng khá là lạnh lùng và nguyên tắt.(ngoại hình : cao 1m65,nặng 50kg,tóc dài không khoa trương kiểu cọ thích đơn giản,thích mặc áo sơ mi tay dài xăn lên vì nó trẻ trung năng động và lịch sự không thích teen).

Ceci : cô giáo dạy Toán,sống tình cảm và rất thương học sinh. Mới ra trường được 1 năm 24 tuổi. (ngoại hình : cao 1m65,nặng 52kg có hơi trau chuốt cho vẻ bề ngoài một chút,thích phong cách teen,trẻ trung và nữ tính).
Cốt truyện
Vì có tính tình khá lạnh lung nên Carmen được mọi người gọi là “Cold”. Carmen ít cười ít nói nhưng rất sâu sắc. Cô Ceci chú ý tới Carmen bởi khả năng lãnh đạo và cách suy luận của Carmen và một phần cô cũng muốn tìm hiểu tại sao Carmen lại có tính tình lạnh lùng như vậy. Sau một thời gian tìm hiểu cô cảm thấy nhìn bề ngoài có vẻ trái ngược nhưng thật ra hai người rất hợp nhau. Cô Ceci cảm thấy có cảm tình với Carmen cô phải đấu tranh giữa “lý trí” và “tình cảm” bởi vì cô nghĩ Carmen không có tình cảm với người đồng giới và vì một phần cô không chấp nhận được mình lại thích người cùng giới ……………….. câu chuyện bắt đầu từ đó.
Chương 1 : Cô chủ nhiệm và Lớp Trưởng “cold” ( lạnh lùng ) !
Niên khóa 2011 – 2012
Trường THPT Tự Do là một trong những trường chuyên đào tạo học sinh giỏi của thành phố. Và Carmen là học sinh của trường này.Hôm nay là ngày khai giảng,Carmen đi xe bus đến trường trong bộ đồng phục của lớp 11. Đồng phục lớp 11 của trường là áo sơ mi trắng tay dài ( Carmen thích xăn tay áo) và quần tây cùng chiếc áo khoác giống như vest. Trông Carmen có vóc dáng của một người lãnh đạo.
Carmen bước vào lớp.
Mọi người : “hi Lớp Trưởng,sau 3 tháng hè mà Lớp Trưởng vẫn “cold” như trước không thay đổi gì hết” !
Carmen : “Hello everyone” ! – không nở một nụ cười , nói xong Carmen bước đến bàn đầu đối diện với bàn giáo viên ngồi,Carmen thích ngồi chỗ đó để dễ nghe giảng và không thích xen vào những chuyện “thị phi” của cái xóm nhà lá phía cuối lớp.
Cũng như mọi năm,hễ tới đầu năm là cả lớp bàn tán xì xào xem ai chủ nhiệm,và người này chủ nhiệm thế nào,người kia chủ nhiệm thế nào. Riêng Carmen thì ai chủ nhiệm cũng vậy thôi, không quan tâm !
Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với bộ áo dài màu hồng thướt tha trên bục giảng,cô cũng bình thường không đẹp nhưng có nụ cười rất tươi.
Cô Ceci : “chào các em, cô tên Ceci, dạy môn Toán, cô sẽ chủ nhiệm các em năm nay, chúng ta sẽ dành tiết này để làm quen với nhau và bầu chọn ban cán sự lớp, cô tôn trọng quyền dân chủ của các em” ! – cô Ceci nói với giọng nói nhỏ nhẹ,dịu dàng và kèm theo nụ cười rất dễ thương, gần gũi.
Một học sinh trong lớp đừng dậy : “thưa cô,em thấy ban cán sự lớp năm trước rất tốt nên cứ giữ nguyên khỏi binh bầu chi cho mất thời gian,mà có bầu lại thì cũng lẩn quẩn là mấy bạn đó thôi” !
Cả lớp : “tụi em cũng thấy vậy đó cô” !
Cô Ceci : “nếu cả lớp đã nhất trí thì cô đồng ý. Vậy cô có thể làm quen với ban cán sự lớp được chứ” !
Mọi người thay phiên nhau tự đứng lên giới thiệu về mình.
Cô Ceci : “ủa? Vậy còn lớp trưởng là ai” ?
Carmen đứng dậy : “em là Carmen, cảm ơn cô và các bạn đã tín nhiệm, em sẽ cố gắng để hoàn thành tốt nhiệm vụ” – vẻ mặt nghiêm túc.
Cô Ceci : “cô muốn có một không khí vui vẻ, em không cần phải nghiêm chỉnh vậy đâu” ! – cười với Carmen.
Carmen không cười mà nghiêm chỉnh đáp lại : “thưa cô, thứ nhất đây là một tiết học nên em cần phải nghiêm túc, thứ hai cô là cô giáo của em nên em cần phải kính trọng” . – giọng nói khoan thai và nghiêm chỉnh.
Một bạn trong lớp cười và lớn tiếng nói : “cô ơi tại cô không biết chứ Ceci nổi tiếng là “Cold” đó cô,lạnh lùng và nguyên tắt bạn đó đó giờ là vậy” – cả lớp cười khúc khích.
Bỗng từ ngoài cửa lớp có một bạn gái nhỏ xíu thân hình mảnh mai bước vào lớp. Giọng nhỏ nhẹ và thở gấp : “xin lỗi cô, em đi trễ, xin phép cô cho em vô lớp” !
Cô : “em tên gì, không sao nếu lỡ đi trễ thì cứ từ từ, chạy nhanh quá gây ra tai nạn giao thông thì không nên” – cô cười hiền hòa và nói nhỏ nhẹ.
Bạn học sinh đó : “dạ em tên Hướng Dương, em là học sinh mới chuyển đến”.
Cô : “được rồi, vậy Dương tình một chỗ ngồi đi”.
Dương bước đến chỗ Carmen và nói : “xin lỗi bạn, Dương ngồi ở đây được không” ?
Carmen quay sang đẩy gọng kính cận lên và nói : “xin lỗi, tôi thích ngồi một mình”.
Dương : “nhưng mà mắt mình kém ngồi bàn cuối thì không thấy được chữ trên bảng” .
Cô Ceci : “Lớp Trưởng àh,em không thể cho bạn ngồi chung sao” ?
Carmen lạnh lùng : “được vậy bạn cứ ngồi đây, tôi xuống bàn cuối ngồi”. Nói xong Carmen đứng lên bước ra khỏi chỗ.
Dương ái ngại nắm cánh tay Carmen lại : “ơ, Dương không có ý đó, Lớp Trưởng cứ ngồi đây Dương sẽ ngồi ở bàn cuối” .
Carmen : “trước tiên, bạn có thể đừng nắm cắm tay tôi nữa được chứ”.
Dương : “ơ,xin lỗi”. Dương buông tay ra
Hoàng – Lớp Phó Kĩ Luật ngồi dưới bàn của Carmen lên tiếng : “thôi bạn mắt kém thì ngồi đây đi, đây cũng gần bảng, để Hoàng xuống dưới ngồi.
Dương : “vậy thì rất cám ơn bạn”.
Sinh hoạt xong,cả lớp về riêng chỉ có Carmen thu dọn đồ hơi chậm nên ra lớp cuối cùng.
Cô Ceci : “Carmen, cô có thể nói chuyện với em được không” ?
Carmen : “cô muốn biết thêm tình hình của lớp” ?
Cô Ceci : “không phải, hình như em lúc nào cũng chỉ có chuyện công” ?
Carmen : “đúng vậy” !
Cô Ceci : “cô cảm thấy em hơi lạnh lùng với mọi người, tại sao em lại không thể để bạn Hướng Dương ngồi cùng” ?
Carmen : “thưa cô, em đã trả lời rồi, em thích ngồi một mình, em đã nhường chỗ cho bạn ấy, nhưng bạn ấy không ngồi đó thôi”.
Cô Ceci nghĩ thầm : đúng là nó cư xử tuy có lạnh lùng nhưng lại rất đúng mực dù gì cũng không thể nào bắt lỗi hay nói gì được, nhưng dù sao mình cũng cảm thấy con người này có điều gì đó lạ lẫm, tại sao lại lạnh nhạt như vậy, suốt cả buổi không thấy nó cười, người này làm người ta quá ư là khó hiểu.
Carmen : “thưa cô, nếu không còn việc gì em xin phép về trước”.
Cô Ceci bị cắt ngang dòng suy nghĩ : “ờh, em về đi. Đi đường cẩn thận” – cười !
Carmen không cười đáp lại mà chỉ cúi đầu chào.
Cô Ceci nhìn dáng đi từ phía sau của Carmen trông dáng người tuy không cao to nhưng từng bước đi lại khá vững chãi, cứ như là không ai có thể đánh ngã được. Thầm nghĩ : mình có một cô bé Lớp Trưởng khá thú vị đây.
Còn về Hướng Dương thì lại băn khoăn : “người cũng đâu đẹp lắm đâu mà sao khó gần dữ vậy không biết”
Tan học là 11h trưa, Carmen không về nhà mà đến book coffee mở laptop ra viết bài.
Cô Ceci và một cô giáo dạy Toán khác cũng vào đó uống coffee, bất chợt cô thấy ai quen quen, thì ra là Carmen.
Cô Ceci : “chị biết học sinh đó không” ?
- “biết, năm rồi chị dạy nó”.
Cô Ceci: “nó học được không chị? Em thấy sao nó lạnh lùng qua, cả buổi em không thấy nó cười cái nào” .
- “chị dạy nó cả năm còn không thấy nó cười nữa là em, tính tình nó vậy đó, ở trong lớp cũng ít khi xung phong làm bài lắm, chỉ khi nào cả lớp không biết làm nó mới xung phong lên làm”.
Cô Ceci : “vậy là cũng giỏi rồi, nhưng có vẻ như là tự cao”.
- “ừh, nó học được lắm, nghe đâu nó giỏi Văn hơn giỏi Toán, ủa? nhưng tan học không về nhà nó lại ra đây đem theo laptop để làm gì” ?
Cô Ceci : “có khi nào chơi game không” ?
- “không đâu, chị thấy nó gõ bàn phím mà, chắc là chat” .
Cô Ceci : “ở ngoài nó còn không nói chuyện huống hồ là trên mạng” !
- “em nói cũng phải”.
Hai người nói chuyện khác thôi không nói về Carmen nữa.
…………………………………………�� �…………………………………………� ��………………..
Những tiết học trong lớp cô Ceci thỉnh thoảng chú ý đến Carmen, thái độ học tập của Carmen rất nghiêm túc, trong công tác của lớp thì xử lý mọi việc rất chu đáo. Điều đó khiến cô muốn tìm hiểu về cô học trò của mình nhiều hơn.
Cuối giờ học hôm đó
Cô Ceci : “Carmen, cô nói chuyện với em một lúc được không” ?
Carmen : “dạ được” !
Vì cô Ceci biết nếu nói chuyện riêng thì Carmen sẽ diện cớ có chuyện gấp phải đi vì vậy cô chỉ có thể nói chuyện chung rồi tìm cơ hội.
Cô Ceci : “tình hình lớp thế nào, có trục trặc gì không” ?
Carmen : “thưa cô, không có gì, tất cả đều ổn”.
Cô Ceci : “àh, cô thấy sau giờ học thỉnh thoảng em đến book coffee, em thích uống coffee àh” ?
Carmen : “em đến đó để viết bài, vì em làm cộng tác viên cho báo Học Đường” .
Cô Ceci : “thì ra là vậy”.
Carmen : “em có thể đi được chưa cô” ?
Cô Ceci : “Carmen àh,nếu như không phiền em có thể cho cô địa chỉ Y!H và số điện thoại của em được không? Vì đôi lúc có vài chuyện trong lớp cần trao đổi với em”.
Carmen ngẫm nghĩ một hồi lâu : “dạ,được” !
Sau đó Carmen cúi đầu chào cô rồi ra về, vẫn như lần trước không có một nụ cười.
Carmen đi ra tới cổng trường thì trời đỗ mưa. Carmen đi xe bus nên cũng không sao. Carmen cũng có mang theo dù.
Cô Ceci : “ủa? em chưa về hả, trời mưa vậy sao em về, có mang áo mưa không” ?
Carmen : “dạ, em mang theo dù, em đi xe bus”.
Cô Ceci : “thôi, lên xe đi cô chở em về, mưa lớn vậy xe bus không dừng đâu”.
Carmen : “cám ơn cô nhưng em tự về được”.
Cô Ceci : “cô nói thật mà, để cô chở về cho, em che dù đi tới trạm xe bus là ướt hết đó, lên xe đi”.
Carmen cương quyết : “dạ thôi, cám ơn cô, em đi xe bus được mà”.
Cô Ceci : “cô năn nĩ em đó được không? Trời mưa như vầy để em đứng đây một mình cô không yên tâm” !
Carmen phân vân : “dạ, vậy thì phiền cô vậy”.
Carmen chỉ đường cho cô đi.
Về tới nhà mưa lại càng to hơn, xe của cô Ceci bị nước vô bugi không nổ máy được, trời đang mưa lớn không thể dắt xe đi sửa được.
Carmen : “thôi, cô ở nhà em chờ chút mưa tạnh rồi về”.
Cô Ceci : “ừm, cám ơn em”.
Carmen đi thay đồ rồi mang một tách coffee nóng cho cô Ceci.
Carmen : “cô uống đi cho ấm”.
Cô Ceci cầm tách coffee nên uống và nhăn mặt : “sao đắng quá vậy” ?
Carmen : “xin lỗi cô, tại thường ngày em uống không đường, để em đi lấy đường cho cô”.
Cô Ceci quan sát, căn nhà cũng bình thường như những căn nhà cấp 4 bình dân khác, không có gì đặc biệt. Nhưng có điều đặt biệt là dường như mọi thứ đều được sắp xếp theo một nguyên tắt nhất định.
Carmen : “đường của cô”.
Cô Ceci : “tại sao em không bỏ đường, không có đường sao mà uống”.
Carmen : “em không thích sự pha tạp, thích tinh khiết”.
Cô Ceci : “cái này không phải là pha tạp mà là sự kết hợp, đường sẽ trung hòa vị đắng của coffee…..”.
Carmen : “em không thích” – một cách dứt khoát.
Cô Ceci : “Carmen àh, em có biết là thái độ của em khiến người khác có cảm giác là em không thích nói chuyện với họ đó em có biết không”.
Carmen : “em không có ý đó thì không phải quan tâm người khác nghĩ gì”.
Cô Ceci : “cách cư xử của em đối với bạn bè trong lớp cứ y như là mọi người không xứng đáng làm bạn với em vậy”.
Carmen : “em không phải như vậy”.
Cô Ceci : “không lẽ em không thể gần gũi với bạn bè hơn được sao, tại sao em phải khép kín như vậy, mở lòng ra em sẽ thấy mọi người rất…..”.
Carmen : “thôi được rồi,cám ơn ý tốt của cô nhưng em không thích”.
Cô Ceci cảm thấy hơi giận bởi thái độ khó chấp nhận của Carmen.
Cô Ceci hơi lớn tiếng : “nè, em tôn trọng người khác một chút được không, dù gì cô cũng là cô giáo của em đó” ?
Carmen vẫn điềm tĩnh : “cô vui lòng đừng lớn tiếng như vậy, từ nãy giờ em đâu có câu nói nào vô lễ với cô” ?
Cô Ceci chợt ngẫm nghĩ lại : ơ, nó nói đúng mà, nó có nói gì không phải đâu, sao mình lại lớn tiếng nhỉ?
Cô Ceci : “ơ…..à……..ờ……….cô….”. – ngập ngừng không biết nói gì.
Carmen : “thôi không có gì, em không để ý những chuyện đó đâu”.
Ngoài trời mưa nhỏ dần rồi cũng tạnh.
Cô Ceci : “hết mưa rồi, cô về đây, cám ơn em về ly coffee”.
Carmen : “cám ơn cô đã đưa em về, đi về phía bên trái có tiệm sửa xe, cô đến đó thổi bugi đi”.
Cô Ceci : “được rồi, cô về đây”.
Carmen : “em chào cô” !
Cô Ceci ra về với ngổn ngang dòng suy nghĩ, còn Carmen thì chẳng nghĩ ngợi gì. Tiếp tục những công việc thường ngày của mình.
Cô Ceci : “tại sao em ấy lại lạnh lùng như vậy, mọi người gọi là “cold” quả là không sai chút nào. Không lẽ em ấy lại lãnh đạm vô cảm vậy sao? Hay khuất sau con người em ấy là những vết thương những nỗi đau? Là một giáo viên chủ nhiệm mình nhất định phải gần gũi em ấy hơn” ! – suy nghĩ một mình.
………………………………….
Trên phòng giáo viên
Cô Văn : “Ceci, đây là bài của học sinh lớp em, lúc nãy chỉ để quên trong tủ, tý em đem xuống phát dùm chị”.
Cô Ceci nhận lấy và thấy bài văn của Carmen được xếp đầu tiên với số điểm khá cao, 9 điểm cùng lời phê “bài viết của em rất chân thật cám ơn em đã tặng cho cô một bài học” ! Tò mò bởi lời phê của cô giáo bộ môn và vì một phần muốn tìm hiểu Carmen cô Ceci đã đọc bài văn ấy. Cô không khỏi băn khoăn làm sao một học sinh lạnh nhạt với bạn bè, thờ ơ với sự việc xung quanh lại có thể có những dòng cảm xúc sâu sắc như vậy. Không lẽ không có cách nào để em có thể cởi mở với mọi người xung quanh sao?
……………………………………
Trong lớp học giờ ra chơi
Không hiểu sao Hướng Dương lại có vẻ khá là chú ý đến Lớp Trưởng lạnh lùng ấy. Có lẽ vì một chút khác biệt của Carmen sao ?
Hướng Dương : “Carmen Dương có một bài tập không hiểu Carmen có thể giúp Dương được không” ?
Carmen : “nếu vậy bạn có thể hỏi lớp phó học tập, tôi có việc bận”.
Dương : “tại sao bạn cứ phải luôn luôn như vậy, bạn cứ phải giả vờ lạnh nhạt với mọi người như vậy sao” ?
Carmen : “chắc bạn mới chuyển đến nên không biết tôi trước giờ là như vậy”.
Dương : “không đúng, hôm qua Dương thấy bạn nhìn con chim sẽ trong trời mưa to nên bị chết trước cổng trường, lúc đó Dương thấy bạn khóc vì lúc đó D ngồi ở ghế đá phòng bảo vệ, nếu thực sự bạn là người như vậy thì tại sao lại có thể rơi nước mắt vì một con vật chứ”.
Carmen : “thì sao, có liên quan gì đến bạn, tránh đường cho tôi đi”.
Dương : “Dương không tin bạn là người như vậy……..” – Dương nói với theo trong khi Carmen đã đi ra khỏi lớp và không biết có nghe thấy những gì Dương nói không.
Carmen nghĩ thầm : tại sao dạo này lại có nhiều người cứ muốn mình gần gũi với họ là sao ? Thật khó hiểu.
Chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi rồi Carmen cũng quên ngay. Cũng như mọi ngày Carmen lên thư viện đọc sách trong giờ ra chơi.
Đúng lúc cô Ceci đang trên thư viện tìm tư liệu.
Cô Ceci : “Carmen em cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám sao” ?
Nếu như là một người bạn thì Carmen sẽ nói ngay : “xin lỗi khi đọc sách tôi không thích người khác làm phiền”. Nhưng vì là cô giáo nên Carmen không thể vô lễ được.
Carmen : “dạ, em thích những suy luận trong đó”. – nhìn Cô Ceci một cái rồi quay lại nhìn trang sách.
Cô Ceci : “cô cũng vậy, vậy là cô trò mình có đề tài để trao đổi rồi đó”.
Carmen : “dạ, em chợt nhớ ra có việc ở lớp, em phải về lớp đây, em chào cô”. Suy nghĩ : “hết ở lớp gặp con bé gì đó giờ lên thư viện gặp cô Ceci, mệt quá đi đâu cũng không yên”. – Carmen đi về lớp.
Cô Ceci thì cảm giác như là hơi buồn buồn cũng không hiểu tại sao. Tại sao lại buồn vì Carmen không thích trò chuyện với cô chứ, đối với ai Carmen cũng vậy mà.
Chương 2 : Carmen cứu Cô Ceci
Cũng 1 tháng trôi qua. Một tuần 7 tiết Toán vẫn bình thường. Carmen vẫn vậy không có gì thay đổi. Cô Ceci vẫn lặng lẽ tìm hiểu về Carmen và cảm thấy điều đó rất thú vị. Hướng Dương thì suốt ngày đi theo làm phiền Carmen mong được Carmen chú ý đến và cứ ôm trong mình nỗi thắc mắc : “tại sao lạnh lùng như vậy mà lại khóc vì một con chim sẽ” !
Đầu giờ học ngày thứ 2
Hướng Dương : “Carmen, ngày mai thể dục học đánh cầu lông bạn chung đội với mình được không” ?
Carmen : “xin lỗi, tôi chơi với nhóm năm rồi quen rồi”.
Hướng Dương : “vậy thì thôi, àh, mình vô trường 1 tháng rồi mà chưa biết gì hết, ra chơi bạn dẫn mình đi tham quan trường nha”.
Carmen : “trường chứ có phải khu du lịch đâu mà tham quan, trường tuy có rộng nhưng không lạc được đâu, bạn thích thì cứ đi đi”.
Hướng Dương hơi nãn nhưng vẫn cố gắng : “bạn có viết blog không? Bạn cho mình địa chỉ yahoo hoặc số điện thoại được hông” ?
Carmen : “tôi không viết blog, không online và cũng không sử dụng điện thoại”. – cảm thấy hơi bực vì sự dai dẳng của Hướng Dương.
Hướng Dương cảm thấy hơi buồn buồn và im lặng không nói gì thêm nữa.
…………………………………………�� �…………………………………………� ��………………………
Trên phòng giáo viên
Chợt màn hình điện thoại cô Ceci sáng lên, hiển thị có một tin nhắn, người gửi đến là Carmen. Cô Ceci tự nhiên thấy vui và hồi hợp không biết Carmen nhắn gì. Cô Ceci mừng rỡ mở tin nhắn ra đọc thì thấy hơi thất vọng.
- “nếu có ai xin cô số đt,Y!H hay địa chỉ nhà của em cô vui lòng đừng cho, cám ơn cô” !
Chỉ vẻn vẹn có bấy nhiêu đó thôi. Cô cũng không biết cô trông chờ điều gì mà tại sao đọc lại cảm thấy thất vọng.
Một thầy giáo trong phòng đùa : “Cô Ceci đang chờ tin nhắn của người yêu sao? Sao điện thoại reo lại mừng dữ vậy” ?
Cô Ceci : “àh không có, chỉ là tin nhắn của đứa học trò thôi”.
- “ôi trời, vậy mà cứ tưởng cô đọc tin nhắn của người yêu không đấy” !
Cô Ceci chỉ cười với thầy ấy mà không nói gì, mà cô cũng không hiểu cảm xúc lúc này, vui mừng rồi hồi hợp xong thất vọng. Cô quên mất không trả lời tin nhắn của Carmen và Carmen thì cũng chẳng chờ tin trả lời của cô.
Đúng như Carmen nghĩ, Hướng Dương gặp cô xin Y!H số đt và địa chỉ nhà của Carmen nhưng cô cương quyết không cho. Một phần vì Carmen đã dặn như vậy một phần vì không hiểu sao cô lại không thích ai quan tâm đến Carmen như thế. Cô cũng không hiểu rõ nữa.
…………………………………………�� �…………………………………………� ��……………………
( Cùng ngày hôm đó )
Cô Ceci thường kết thúc công việc của mình vào lúc 9h tối, đó là lớp dạy thêm trễ nhất của cô. Không may cho cô Ceci xe cô lại hư nổ máy không được. Cô đành dắt bộ đến chỗ sửa xe. Đi đến một đoạn đường hơi tối. Bỗng có mấy tên thanh niên suy rượu theo buông lời trêu ghẹo cô. Cô sợ quá, không biết làm gì, la lên thì không ai nghe bèn khóa cổ xe, rút chìa khó bỏ chạy, bọn chúng đuổi theo, cô cứ chạy ai ngờ lại chạy vào con đường cụt.
Carmen cùng mấy anh chị cộng tác viên của báo Học Đường đi lấy tin tức cho bài phóng sự về các quán ăn khuya, bỗng thấy có một chiếc xe bị ngã bên lề và vài tờ giấy gì đó từ chiếc cặp rơi ra. Xung quanh vắng vẻ không biết của ai, một anh trong nhóm cầm tờ giấy lên đọc : “trường THPT Tự Do, là trường em học phải không Carmen” ? Thì ra đó là bài kiểm tra môn Toán của lớp 12 trong trường nhưng không biết giáo viên nào lại để ở đây, mà sao xe cũng bỏ lại đây. Đột nhiên nghe tiếng kêu cứu mọi người liền chạy về hướng phát ra âm thanh, chạy đến cái hẻm đó thì thấy cô Ceci đang bị tụi nó đụng chạm thân thể. Carmen và mọi người xông tới thì bọn chụng sợ nên bỏ chạy.
Cô Ceci bỗng ôm chầm lấy Carmen khóc xướt mướt. Nếu như là ngày thường thì Carmen đã vội đẩy ra, nhưng bây giờ sao Carmen nỡ làm vậy khi một người vừa bị khủng hoảng tinh thần.
Vỗ vỗ vai cô Ceci : “thôi, không có gì, tụi nó đi hết rồi, đừng khóc nữa” – giọng nói vẫn đều đều cứ y như không có chuyện gì xãy ra, không có một chút xót xa hay quan tâm lo lắng.
Cô Ceci cũng không để ý đến điều đó. Một lúc sau Carmen chủ động đầy cô Carmen ra.
Carmen : “để em đưa cô về”.
Cô Ceci vì quá hoảng sợ nên cũng không từ chối mà gật đầu đồng ý ngay.
Lúc nãy Carmen đi chung với mấy anh chị cộng tác viên nên không mang theo xe mà nói cách khác hơn là Carmen cũng không có xe. Nên bây giờ dắt bộ xe của cô Ceci về. Còn mấy anh chị cộng tác viên thì tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
Trên đường về cô Ceci cứ ôm lấy cánh tay Carmen vì cô vẫn còn hoảng sợ.Bỗng nhiên Carmen lên tiếng.
Carmen : “nếu như không phiền thì cô có thể ngủ ở nhà em được không? Xe cô hư có sửa xong thì cũng nữa đêm rồi, giờ đó sao để cô về một mình được, mà nếu đưa cô về thì em phải đi bộ về chứ giờ này đâu còn xe bus”.
Cô Ceci chỉ “ừm” một tiếng, vì bây giờ cô vẫn còn sợ lắm.
Carmen dắt xe đến tiệm sửa xe hôm gần nhà và nói với bác sửa xe là sáng ra lấy.
…………………………………………
Về đến nhà
Carmen : “có cần gọi điện thông báo cho người nha cô biết không” ?
Cô Ceci : “không cần đâu, cô ở một mình”.
Carmen nghe vậy cũng chẳng buồn hỏi ba mẹ cô đâu hay cô có anh chị em gì hay không, bởi đơn giản là Carmen không quan tâm đến những điều đó. Đối với Carmen hôm nay chủ động nói chuyện với cô mấy câu như vậy là đã nhiều lắm rồi.
Carmen lấy đồ ngủ cho cô.
Carmen : “đây là đồ của em, cô đi tắm rửa đi rồi đưa đồ của cô đây em bỏ vô máy giặt giặt rồi xấy khô luôn, sáng mai cô sẽ có đồ mặc”.
Cô Ceci tắm ra xong thì Carmen vô tắm. Lúc tắm xong mặc quần áo vô Carmen mới nhớ là lúc nãy mình quên đưa đồ lót cho cô Ceci. Thường ngày ở nhà Carmen không mặc đồ lót nhưng vì hôm nay có cô Ceci nên Carmen mặc.
Cô Ceci thì cảm thấy hơi ngại nhưng không biết nói làm sao đành im luôn. Với lại Carmen cũng là con gái như cô mà.
Lúc này cô Ceci mới tĩnh tâm lại và nói chuyện với Carmen
Cô Ceci : “ba mẹ em không có nhà sao” ?
Carmen : “ba mẹ em đi công chuyện rồi, chắc tối mai mới về”.
Cô Ceci : “ba mẹ em làm nghề gì”.
Carmen : “cũng là dân buôn bán lao động chân tay thôi”.
Cô Ceci : “ừm”.
Hai người im lặng hồi lâu cô Ceci lên tiếng : ” em không muốn hỏi cô gì sao” ?
Carmen : “lúc nãy tụi khốn đó có làm hại cô không” ?
Cô Ceci : “nhờ em tới đúng lúc nên cô không sao”.
Carmen : “vậy ổn rồi, lần sau đừng đi một mình ra đường vào chỗ vắng vẻ như vậy”.
Cô Ceci : “cô biết rồi, em không có anh chị em gì hết hả” ?
Carmen : “dạ không có”.
Cô Ceci : “cô rất thích có em gái nhưng cô chỉ có chị thôi”.
Carmen : “nếu có thì em thích có anh chị hơn là có em”.
Cô Ceci cười tươi : “vậy là cô với em hợp lắm đó”.
Carmen không nói gì chỉ im lặng.
Cô Ceci nhìn Carmen bằng ánh mắt ấm áp : ” nếu như có thể em có thể nói cho cô biết tại sao em lại lạnh lùng quá đỗi như vậy không” ?
Carmen có chút xao động bởi ánh mắt ấm áp đó nhưng vẫn cương quyết : ” từ nhỏ tới giờ em như vậy, không biết lý do tại sao” !
Cô Ceci vẫn nhỏ nhẹ : “cô biết em không phải là người như vậy, cô đã đọc qua bài văn của em, rất tình cảm và chân thành …… một ngày nào đó em muốn mở lòng mình thì hãy nghĩ đến cô, cô luôn lắng nghe em tâm sự”.
Carmen : “cám ơn cô, thôi tối rồi cô đi ngủ sớm đi, cô ngủ trên gác của em đi, em xuống dưới phòng khách ngủ”.
Cô Ceci : “em có thể ngủ chung với cô mà” !
Carmen : “thôi cô cứ ngủ trên gác đi, em ngủ một mình quen rồi”.
…………………………………………�� �…………………………………………� ��……..
Nữa đêm
Trong giấc mơ cô Ceci lại mơ thấy bọn khốn đó la toáng lên : “tránh ra, đừng động vào người tôi tránh ra tránh ra……………” !
Carmen nghe thấy liền chạy lên gác, tay cô Ceci quơ lung tung trong không bắt trúng tay Carmen : “Carmen cứu cô với, cứu cô với”. Rồi lại ngủ thiếp đi nhưng tay vẫn nắm chặt tay Carmen. Trong giấc ngủ cô cảm nhận được cô đang nắm lấy cái gì đó rất mềm mại và ấm áp.
…………………………………………
Sáng tỉnh dậy cô thấy Carmen đang nằm bên cạnh cô, gương mặt thanh thoát và hiền hòa, thật khác với “cold” ngày thường. Thì ra vật ấm áp về mềm mại mà cô nắm suốt đêm là tay của Carmen. Cô đưa tay vuốt tóc Carmen một cái, Carmen tỉnh dậy.
Carmen : “cô thức rồi sao, mới 5h sáng thôi mà” ?
Cô Ceci : “ừm, cô ngủ rất ngon”.
Carmen : “hôm qua cô mơ thấy ác mộng, la toáng lên, nên em mới lên ngủ chung với cô”.
Cô Ceci cảm thấy vui vì được Carmen quan tâm, nhưng cũng không hiểu sao lại vui khi được Carmen quan tâm nữa, bình thường thiếu gì học sinh quý mến cô, quan tâm cô, cô cũng thấy vui nhưng cảm giác đó khác cảm giác này. Cô thầm nghĩ có lẽ cô xem Carmen như em gái cô vậy.
Carmen lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô : “cô ơi, tay em tê lắm” – nét mặt hơi nhăn, giọng nói nhỏ nhẹ !
Cô Ceci : “ơ, cô xin lỗi, có đau lắm không” ? – xoa xoa tay Carmen.
Trong lòng cô Ceci rất vui, lần đầu tiên Carmen gọi cô bằng 2 từ “cô ơi” nghe thật tình cảm lắm không như ngày thường,giọng nói lại rất nhỏ nhẹ không lạnh chút nào. Hôm nay đến trường trong lòng cô rất vui, bản thân cô cũng không hiểu tại sao.
Chương 3 : Lớp học Anh Văn
Nhà trường bắt buộc các giáo viên đều phải thông thạo Anh Văn giao tiếp nên cô Ceci đi học 1 khóa. Còn Carmen vì muốn học đẻ chuẩn bị cho sau này nếu may mắn sẽ có một suất học bổng đi du học. Hai người tình cờ cùng vào học một lớp.
Cô Ceci : “hi, Carmen nice to meet you here” ! – vui mừng .
Carmen : “so am I” – thản nhiên chẳng có chút gì gọi là ngạc nhiên.
Lúc trước đứng trước thái độ dững dưng của Carmen cô Ceci thấy hơi ngại nhưng bây giờ thì quen rồi cô vẫn vui vẻ nói chuyện.
Cô Ceci : “I learn English at here, and you” ?
Carmen : “I learn France at here” .
Cô Ceci : “hả? học tiếng Pháp ? ở đây là trung tâm anh ngữ mà” ?
Carmen im lặng không nói gì.
Cô Ceci : không lẽ ý nó là nói mình hỏi với vấn, đến trung tâm tiếng Anh không lẽ học tiếng Pháp. Ôi trời hôm nay nó dám nói chuyện với mình như vậy. Thoạt nhiên cô tức lắm nhưng đột nhiên lại tươi cười :
” hì hì, rốt cuộc em cũng đã tự nhiên hơn với cô” – tươi cười.
Carmen im lặng : thì ra cô ta cũng hiểu được.
Trong lớp học giao tiếp thì mọi người sẽ nói tiếng anh trao đổi với nhau về thông tin và sở thích của mình. Nhờ vậy mà cô phát hiện cô và Carmen có nhiều sở thích rất giống nhau, rất hợp nhau. Từ âm nhạc, điện ảnh cho đến các sở thích khác cũng khá giống nhau. Nếu như là ngày thường thì cô Ceci sẽ khó có thể khai thác được những điều này, nhưng vì trong lớp học anh văn giao tiếp thì bắt buộc phải nói chuyện luyện tập trao đổi với nhau về những vấn đề đó nên cô Ceci mới biết được.
Từ đó cô Ceci cảm thấy rất là gần gũi với Carmen và rất muốn là điểm tựa tinh thần cho Carmen nhưng Carmen lại không biết điều đó hay nói cách khác hơn là không cần thì phải.
Một điều làm cho cô Ceci vui hơn nữa là Carmen nói rằng : “I don’t have boy friend”. Cô Ceci cũng không biết tại sao cô Ceci lại vui vì điều đó nữa, thật sự không biết !
Nhưng có một điều là cho dù cô Ceci làm gì thì Carmen vẫn giữ nét mặt nghiêm chỉnh không nở một nụ cười nào hết.
Từ lúc học chung lớp Anh Văn cô Ceci diện cớ trao đổi tiếng Anh nên có thể tiếp xúc với Carmen nhiều hơn trên mạng cũng như qua sms điện thoại. pm Yahoo thì Carmen trả lời chậm, còn sms điện thoại thì có khi Carmen trả lời có khi không. Nhưng mỗi lần trời mưa, trời lạnh cô Ceci đều nhắn tin hỏi thăm, nhắc nhở sức khỏe của Carmen.
………………………………………..
Hôm nay Carmen không đến lớp học tiếng Anh. Cô Ceci lo lắng, muốn gọi điện hỏi thăm Carmen nhưng lại sợ Carmen đang bận sẽ làm phiền Carmen. Nhưng lại rất lo, muốn nhắn tin, nhưng lại phân vân, sợ Carmen sẽ không trả lời.
Cô Ceci soạn tin nhắn : “Carmen àh, sao hôm nay không đi học tiếng anh, có sao không? Cô muốn call nhưng sợ làm phiền em nên sms”.
Cô gửi tin nhắn đi rất lâu nhưng không ai trả lời. Cô lo lắng call cho Carmen.
Người bắt máy là một người con trai, nghe giọng cũng là người trưởng thành. Cô Ceci không nói gì mà chỉ cúp máy.
Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu cô : “Tại sao đã tối rồi mà có người con trai nào đó bắt máy điện thoại của Carmen, chẳng phải Carmen nói là chưa có bạn trai sao ? Nhưng tại sao mình lại không vui vì học trò của mình có bạn trai chứ, chuyện đó thì có liên quan gì tới mình? Không lẽ mình đang ghen sao? Tầm bậy, làm gì có chuyện đó. Nhưng tại sao lại khó chịu? ……… ừm phải rồi mới lớp 11 mà đã yêu đương, không ngoan chút nào, có lẽ mình bực mình vì chuyện này, phải, đúng là vậy rồi chứ mình thì làm sao có thể yêu học sinh nữ được chứ” !
…………………………..
Ngày hôm sau gặp Carmen trên trường cô Ceci thấy ổn nên cũng không hỏi thăm gì. Thật ra thì hôm qua Carmen bị sốt cao người nghe máy điện thoại chính là bác sĩ đến khám cho Carmen. Bác sĩ Cao. Vì Carmen bị sốt mê man, ba mẹ Carmen thì không quan tâm gì mấy đến con cái, không biết nên không đưa Carmen đến bệnh viện Carmen chỉ còn cách gọi cho bác sĩ, khi ba mẹ Carmen thấy bác sĩ đến thì mới biết là con mình đang bị bệnh. Ở nhà Carmen cũng chẳng nói chuyện với ba mẹ, hay nói cách khác hơn là giữa họ không có gì giống gia đình.
…………………………..
Nhờ lớp học Anh Văn mà cô Ceci tìm hiểu về Carmen được nhiều hơn một chút, nhưng lại nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Carmen là không bình thường nên cô Ceci quyết định không tìm hiểu về Carmen nữa, ít tiếp xúc với Carmen thì tốt hơn, để tránh tình cảm phát triển theo hướng lệch lạc.
Carmen cảm thấy cô chủ nhiệm đối xử với mình khác trước. Không cảm thấy buồn nhưng Carmen cảm thấy có gì đó hơi khó chịu, cũng không hiểu vì sao. Thỉnh thoảng Carmen lại nhìn vào màn hình điện thoại, lâu lắm rồi cô Ceci không nhắn tin cho Carmen. Carmen cảm thấy hình như mình thiếu cái gì đó. Muốn nhắn tin cho cô Ceci nhưng không có chuyện gì đê nói nên lại thôi. Cứ như vậy 2 người không liên lạc, gặp mặt trên lớp cũng chỉ nói chuyện chung. Carmen vốn lạnh lùng ít nói nên cũng không để tâm mấy đến sự thay đổi của cô Ceci.
Cô Ceci cố gắng không nhớ tới Carmen nữa. Rất nhiều nhiều e-mail được soạn nhưng không gửi đi. Rất nhiều tin nhắn lưu trong mục “thư nháp” của điện thoại.
Càng cố quên cô càng biết được mình không thể quên. Nhiều lúc nhớ Carmen quá cô chỉ khóc thôi. Có tình cảm cô trò nào mà nhớ nhung quyến luyến như vậy không. Ban đầu cô nghĩ chắc cô xem Carmen như em gái nên mới thương Carmen như vậy. Nhưng giờ cô biết không phải.
Đôi lúc cô mong chờ một sms hoặc một cuộc gọi từ Carmen. Nhưng không có một hy vọng nào hết. Carmen không hề quan tâm đến cô. Nếu như Carmen có quan tâm cô một chút có lẽ cô sẽ có dũng khí để chấp nhận sự thật. Nhưng đằng này thái độ dửng dưng của Carmen khiến cô đau lòng.
Còn đau hơn nữa khi cô nghĩ rằng người nghe điện thoại hôm đó chính là bạn trai của Carmen, và cô càng khẳng định Carmen không yêu mình.
Cô xóa số điện thoại, nhưng cô vẫn không quên được 10 con số đó. Cô xóa địa chỉ e-mail nhưng hằng ngày vẫn cứ soạn mail mà không gửi, cô xóa địa chỉ nhà nhưng con đường đến đó đã in sầu vào tâm trí cô. Người chứ đâu phải computer delete là xóa hết.
Tuy là một người giỏi suy luận, sâu sắc nhưng Carmen chưa từng nghĩ là cô giáo yêu mình. Và cũng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu cô giáo.
Chương 4 : Carmen bị bệnh
Đã 1 tháng cô Ceci không hề liên lạc với Carmen.Có lẽ tình trạng này sẽ kéo dài nếu như không xảy ra chuyện này.
Carmen vốn không thích chuyện mập mờ khó hiểu nên quyết nhắn tin hỏi cô Ceci cho rõ.Nhưng nt vô ích,cô Ceci không trả lời.
6h tối hôm đó
Carmen : “em đang đứng dưới nhà cô nè,cô mở cửa cho em vô đi” ! – gọi điện cho cô Ceci.
Cô Ceci : “xin lỗi em khi khác nha,bây giờ cô bận lắm” !
Carmen càng quyết tâm hơn : “em phải nói cho rõ vào hôm nay,em sẽ ở đây chờ khi nào cô xong việc thì xuống mở cửa cho em”.
Tự nhiên cô lại lạnh nhạt với mình như vậy, Carmen hụt hẫng vô cùng. Không hiểu lý do tại sao.
Carmen đứng chờ, cô thì nhất quyết không ra, vì sợ nếu ra sẽ không kềm chế được cảm xúc, như vậy sẽ uổng công cô kềm nén cả tháng nay. Vì vậy cô nhứt quyết ở trong nhà không ra.
Gió thổi se se lạnh mang theo hơi ẩm, đúng như dự đoán của Carmen trời đỗ mưa.Mưa mỗi lúc một lớn. Carmen vốn bị viêm khớp, dưới trờ mưa và gió lạnh các khớp xương đau tê tái, không còn đứng vững nữa Carmen ngã quỵ xuống.
Mưa tạnh, cô Ceci cứ ngỡ là Carmen đã về, ai ngờ Carmen đang nằm dài trước cửa nhà cô.
Hết mưa cô mở cửa ra cho thoáng nhà cửa mới thấy nó nằm đó. Vội vàng chạy xuống, khiêng nó vào nhà. Lấy nước ấm lau khô người cho nó, rồi thay đồ khác cho nó, đem giặt bộ đồ ướt đó.
Cô cảm thấy tê tái cả lòng, tại sao lại hành hạ bản thân mình rồi hành xác nó như vậy. Cô cứ ngỡ người lạnh lùng như nó cứng rắn lắm, ai ngờ….
Hơn 1 tiếng đồng hồ nó cũng tỉnh lại. Nó cảm thấy ê ẩm cả người, không nhấc nổi tay chân do đau khớp quá !
Nó vừa cố gắng bước xuống giường thì “RẦM” nó té xuống nền nhà.
Cô Ceci vội vã chạy lên : “tỉnh rồi hả, sao không gọi cô, té vậy đau lắm đó” !
Cô Ceci thì xót xa trong lòng, nó vẫn cứ im lặng.
Cô Ceci trách móc : “em đó, lớn rồi sao hư quá vậy, nãy gọi bác sĩ Cao đến mới biết em bị viêm khớp, biết bệnh mình như vậy thì phải biết chăm sóc cho bản thân chứ, trời lạnh là đã đau nhức rồi vậy mà còn dầm mưa dưới gió mạnh nữa………..nếu thấy lạnh chịu không nổi thì phải gọi điện nói cô là em đang ở dưới nhà chứ, sao khờ quá vậy………….” ? !
Carmen vẫn im lặng không nói gì.
Cô Ceci : “sữa nè, cháo nè, ăn cháo xong rồi uống sữa, uống sữa xong rồi uống thuốc”.
Carmen cầm cái muỗng lên nhưng “cạch” muỗng rớt xuống đất, vì khớp tay đau quá, không còn sức nữa.
Cô Ceci : “thôi đau lắm đúng không, nãy bác sĩ Cao có nói mà, để cô đúc cho” .
Người cao ngạo như Carmen thì sao lại để người khác đúc cho mình ăn chứ.
Carmen nói với giọng nhỏ xíu : “thôi, em tự làm được rồi, cám ơn cô”.
Cô Ceci : “em đau lắm mà, sao cố gắng làm gì, cô không kể chuyện này với ai đâu, được chứ”!
Nói rồi cô Ceci đúc từng muỗng cho Carmen. Nước mắt Carmen tự nhiên rỉ ra từng giọt.
Cô Ceci lo lắng pha chút xót xa : “sao hả? các khớp xương đau lắm đúng không? Cô đưa em đến bệnh viện nha”.
Carmen vừa nói vừa khẽ lắc đầu : “không phải, tại vì cô là người đầu tiên chăm sóc em trong lúc em bị bệnh là người duy nhất nấu cháo rồi đúc cho em ăn….từ trước đến giờ mỗi lần bệnh em đều gọi bác sĩ, ba mẹ ở chung nhà cũng không quan tâm………cô làm em thấy xúc động”.
Cô Ceci ứa nước mắt : “tội nghiệp học trò của cô, cô hiểu rồi, vì em chưa bao giờ nhận được sự yêu thương nên em cũng không biết yêu thương người khác” – cô kéo đầu Carmen vào lòng, vuốt tóc Carmen.
Giờ thì cô Ceci đã hiểu và cảm thấy yêu thương cô học trò nhỏ ấy nhiều hơn, muốn là người cho Carmen dựa dẫm, muốn được chăm sóc chia sẽ với Carmen.
Sau khi Carmen ăn cháo uống sữa và uống thuốc xong.
Cô Ceci nhỏ nhẹ : “Carmen àh, cô có thể làm điểm tựa tinh thần cho em bất cứ lúc nào em cần, đừng bao giờ chịu đựng một mình, bất cứ lúc nào em cần cô cũng ở bên nha”.
Carmen : “dạ,cám ơn cô”.
Cô Ceci : “thôi được rồi để cô đưa em về, sau này đừng có dại dột như vậy, phải biết lo cho bản thân, em mà bị gì cô cảm thấy xót lắm”.
Carmen : “xót” ? – không hiểu.
Cô Ceci : “àh, ờh thì em là học trò của cô, lại có duyên với cô nên cô xem em như là em gái cô vậy” !
Nói xong cô Ceci đưa Carmen về nhà.
Cô Ceci cảm thấy rất vui vì đã gần gũi Carmen hơn. Và Carmen cũng chấp nhận để cô làm địa tựa tinh thần cho Carmen.
Chương 7 : Trùng hợp hay có duyên
Những ngày sau về lại Sài Gòn mọi chuyện vẫn như cũ. Cô Ceci và Carmen cũng chẳng nhớ gì đến anh chàng kia. Riêng anh chàng kia vẫn cảm thấy Carmen có gì đó rất thú vị và anh ta thích điều thú vị đó. Anh ta không có ý định gì với Carmen cả,chỉ là thấy tò mò nên muốn tìm hiểu về con người này thôi.
Thật ra Duy là một khách du lịch, anh là Bác sĩ trẻ, mới ra trường. Lớn tuổi hơn Carmen và cô Ceci. Anh có một ngoại hình cao ráo khuông mặt ưa nhìn nhưng cũng không có gì gọi là quá đẹp, bình thường thôi, cũng không có điểm nào để chê là xấu.
Bệnh viêm khớp của Carmen lại tái phát, cô Ceci đưa Carmen đi khám.
Lễ Tân : “bác sĩ Hà thường khám cho em đã chuyển công tác sang một bệnh viện ở một tỉnh xa, em sẽ phải khám với một bác sĩ chuyên khoa mới vô, bác sĩ Duy”.
Carmen : “dạ, ai cũng được mà chị”.
Bảng điện tử hiện số thứ tự 27,số của Carmen. Carmen bước vào phòng khám, thì ra là người hôm bữa. Không ngờ anh ta lại là bác sĩ.
Duy tỏ ra không quen biết Carmen, tiếp đại như những bệnh nhân bình thường. Cho đến khi khám xong, anh ta mới nói.
Duy : “tôi không nghĩ cô chỉ là học sinh THPT, tôi cứ nghĩ cô là sinh viên đại học”.
Carmen : “ừm”.
Duy : “tôi hy vọng cô sẽ giữ lời hứa”.
Carmen : “chẳng phải tôi đã ghi số đt liên lạc vào thông tin bệnh nhân rồi sao”.
Duy : “nhưng tôi vẫn muốn có sự cho phép của cô,nếu không phiền tôi có thể ghi lại địa chỉ nhà cô được chứ,với tư cách là một người bạn,chứ không phải bs và bn”.
Carmen : “tùy anh,tôi đã hứa thì sẽ giữ lời”.
Duy : “cám ơn cô”.
……………………………………..
Về nhà cô Ceci gọi cho Carmen
Cô Ceci : “sao rồi, em đi khám bệnh sao rồi” ?
Carmen : “dạ không sao, tại dạo này thời tiết lạnh nên vậy thôi”.
Cô Ceci : “ừm,vậy thì tốt”.
Carmen : “cô đang làm gì”.
Cô Ceci : “cô đang đọc Truyện Kiều,hì”.
Carmen : “đọc tới đâu rồi” ?
Cô Ceci : “tới câu “người đâu gặp gỡ làm chi,trăm năm biết có duyên gì hay không” .
Carmen tự nhiên nghe câu thơ đó lại nhớ tới Duy, không biết có thể dùng câu thơ đó để diễn tả mối quan hệ giữa Carmen và Duy không.
Cô Ceci : “có chuyện gì vậy, sao em không nói gì”.
Carmen : “àh không, không có gì, em chỉ suy nghĩ câu thơ đó thôi”.
Cô Ceci : “mai là đi học rồi, có khá nhiều bài kiểm tra đó, em chuẩn bị tốt nha”.
Carmen : “dạ, em biết rồi”.
Nói thêm một lúc nữa hai người kết thúc cuộc nói chuyện.
………………………………
7h tối, một số điện thoại lạ gọi cho Carmen.
Carmen : “alo,Carmen nghe”.
Duy : “chào Carmen, tôi là Duy”.
Carmen : “chào anh”.
Duy : “nếu không phiền tôi có thể nói chuyện với cô một chút được chứ”.
Carmen : “nếu với tư cách là bác sĩ nói về tình trạng bệnh của bệnh nhân anh có 15 phút, còn với tư cách là một người mới quen biết thì anh có 3 phút”.
Duy : “okey, được rồi, tôi chỉ cần 3 phút thôi”.
Carmen : “3 phút của anh bắt đầu” .
Duy : “một cầu thôi, cô có thể nhận lời đi uống coffee với tôi được chứ”.
Carmen : “không được”.
Duy : “tôi biết, tôi biết, cô không tin tôi, thế này nhé, giờ giấc và địa điểm do cô tự chọn, đến lúc nào cô thích chỉ cần call tôi một cái, như vậy thì cô sẽ không nghi ngờ tôi có ý đồ xấu với cô chứ”.
Carmen : “tôi nói rồi, không được”.
Duy : “nếu cô đã quả quyết như vậy thì…………okey được rồi. Xem như lần này tôi thất bại, bị cô từ chối lời mời, nhưng đây là số đt của tôi, bất cứ khi nào cô thay đổi quyết định cứ gọi cho tôi, tôi sẽ mở điện thoại 24/24 để chờ cô”.
Carmen : “bye”.
Duy : “tôi hy vọng sẽ sớm nhận được điện thoại của cô”.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Duy không cảm thấy thất vọng mà thấy rất thú vị. Anh cứ suy nghĩ về Carmen và cảm thấy cô ấy có chút gì đó đặc biệt, cần khám phá.
Còn Carmen thì nếu như ngày thường Carmen sẽ không nói chuyện với ai xa lạ đâu, nhưng sao hôm nay lại dành một ít thời gian cho anh chàng này, quả là một điều khó hiểu. Carmen tính xóa số điện thoại của anh ta, nhưng đột nhiên có tin nhắn của cô Ceci đến nên Carmen vội đọc tin nhắn.
“Lúc nãy em nói chuyện với ai mà cô gọi điện bị kẹt máy, sáng mai đi ăn sáng với cô nha”.
Gửi tin nhắn xong cô Ceci mới nhớ : “ý chế, Carmen ghét nhất là bị soi mói chuyện riêng, sao tự nhiên mình lại hỏi nó nói chuyện với ai làm gì cơ chứ, haiz”.
“sáng mai e là không được, em có một số bài tập cần hoàn thành,hẹn cô khi khác”.
“okey,bữa khác mình ăn”.
………………………………………….
Từ ngày mà Duy xin Carmen một cái hẹn nhưng không thành, ngày nào cũng vậy thỉnh thoảng anh ta trông chờ 1 cuộc điện thoại hay một tin nhắn từ Carmen nhưng không có.
Carmen thì cũng không đoái hoài gì tới Duy.
Hôm đó Carmen có hẹn với cô Ceci nhưng chưa nói điểm hẹn.
Cô Ceci thì ở sẵn ngoài công viên rồi, tính gọi điện nói cho Carmen biết là cô đang ở công viên Carmen đến đó đi. Nhưng Carmen gọi cho cô trước, cô vui vẻ bắt máy.
Carmen : “xin lỗi cô,bây giờ em có chuyện gặp không gặp cô được,nếu cô chưa đi thì thôi cô ở nhà đi,tý em sẽ liên lạc với cô”.
Nói rồi Carmen cúp máy.
Lúc nãy Carmen đang đi trên đường, bỗng thấy một con chó nằm bên đường, hình như là bị người ta tạt nước sôi vào chân nó, rất tội nghiệp, nên Carmen gấp rút ẵm con chó đưa nó đến bệnh viện. Nhưng bệnh viện lại nói là không chữa trị cho động vật. Carmen không biết làm sao, chợt nhớ cô còn có số điện thoại của Duy, có thể nhờ anh ta giúp, Carmen liền gọi cho Duy.
Có lẽ Duy đang cầm điện thoại trên tay, Carmen vừa gọi anh ta đã bắt máy liền.
Duy : “tôi nghe đây”.
Carmen : “xin lỗi, nhưng tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không” ?
Duy : “okey, cô cứ nói”.
Carmen : “tôi có một con chó bị thương, nhưng bệnh viện nói không chữa cho động vật”.
Duy : “àh, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến nhà cô”.
Carmen : “nhưng bây giờ tôi đang ở ngoài đường”.
Duy : “vậy thì cô không thể đến nhà tôi rồi vì tôi chỉ ở nhà riêng chỉ có một mình,cô đến thì e là hơi ngại”.
Carmen : “vậy bây giờ phải làm sao, tôi không thể đến quán nước được vì người ta không cho mang súc vật vào”.
Duy : “Vậy nhé, cô mang nó đến công viên nhé, tôi sẽ đến đó”.
…………………………………
Nói xong hai người ra công viên, Duy mang theo cái cặp dụng cụ y tế của anh còn Carmen thì ôm con chó tội nghiệp.
Thật không may khi đó là công viên mà cô Ceci ngồi chờ Carmen.
Duy : “để tôi xem con chó”.
Carmen : “làm ơn, anh hãy cứu nó, trông nó tội nghiệp lắm”.
Duy : “cô đừng lo, nó sẽ ổn thôi mà”.
Duy : “nó bị bỏng, có lẽ là do người ta tạt nước sôi vào người nó, tôi sẽ tiêm thuốc vào băng bó vết thương lại, ngày nào cô cũng mang nó ra đây nhé, tôi sẽ thay băng vết thương cho nó”.
Carmen : “cám ơn anh”.
Nhìn thấy con chó có vẻ ổn hơn, bỗng Carmen nở một nụ cười, chưa bao giờ Carmen cười, đây là lần đầu tiên, nụ cười đó khiến Duy xao xuyến, Duy muốn đưa tay chạm vào má Carmen nhưng anh chợt rút lại vì anh biết anh không thể làm vậy với một cô gái mới quen biết.
Carmen : “sao anh lại nhìn tôi” ?
Duy : “khi cô cười trông rất đẹp”.
Carmen : “tôi có cười sao” ?
Duy : “có lúc nãy cô đã cười” !
Ở một khoảng cách không xa cô Ceci đã trông thấy tất cả, nụ cười khiến Duy xao xuyến kia đã khiến lòng cô Carmen thắt lại. Cô ở bên cạnh Carmen lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy Carmen cười với cô. Nhưng hôm nay lại nở nụ cười vưới anh ta, rốt cuộc giữ họ là quan hệ gì? Tại sao lại cùng nhau chăm sóc con chó, hay đó là bạn trai từ lâu của Carmen rồi ? Nhưng nếu vậy trên Đà Lạt tại sao lại giả vờ không quen biết.
Bất giác tự nhiên cô Ceci rơi nước mắt, cô quay đi thật nhanh không muốn thấy cảnh đó nữa.
Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình khóc, có cô giáo nào lại khóc vì học trò của mình có bạn trai kia chứ, bây giờ cô có cảm giác Carmen không còn là của cô nữa, àh không Carmen có bao giờ là của cô đâu chứ.
Cô phải làm sao đây, hỏi thẳng Carmen về chuyện mà cô đã thấy hay là giả vờ như chưa từng thấy gì.
Cô phải làm sao đây, hỏi thẳng Carmen về chuyện mà cô đã thấy hay là giả vờ như chưa từng thấy gì.
Cô đã từng nghĩ cô yêu Carmen, để ngăn chặn ý nghĩ đó, cô đã từng không them quan tâm đến Carmen nữa, nhưng cô làm không được và cô đã quyết định cứ để tự nhiên, cái gì đến rồi sẽ đến, cô sẽ chấp nhận tất cả.
Nhưng cô là một giáo viên, một con người gương mẫu làm sao cô có thể chấp nhận được rằng cô đang yêu một người con gái hơn nữa đó lại là học sinh của cô. Những tình cảm này liệu Carmen có chấp nhận không. Cho dù Carmen chấp nhận thì xã hội cũng sẽ không chấp nhận. Rồi hai người sẽ đi về đâu, tương lai Carmen sẽ ra sao.
Carmen : ” àh,xin lỗi anh,tôi cần gọi điện thoại cho một người” – Carmen gọi cho cô Ceci.
Cô Ceci : “cô nghe đây”.
Carmen : “xin lỗi cô, em không đến gặp cô được vì em đang….” – cô Ceci cắt ngang lời nói của Carmen.
Cô Ceci : “không sao, em bận thì cứ để khi khác,giờ cô có việc,cô cúp máy nhé”.
Cô Ceci không muốn nghe Carmen giải thích rằng Carmen bận đi cùng bạn trai, chính miệng Carmen nói ra những điều đó sẽ làm cô Ceci rất đau lòng. Nhưng thật sự không phải vậy, Carmen muốn giải thích với cô là trên đường đi Carmen gặp một con chó,nó bị thương,bệnh viện không nhận và Carmen nhờ anh ta,chỉ có vậy thôi.
Giá như mà cô Ceci dũng cảm hơn, để Carmen giải thích hết câu thì cô đã không phải chịu tổn thương, đau khổ.
Duy : “con chó này cần được chăm sóc mỗi ngày, hằng ngày cô cứ đưa nó đến đây, tôi sẽ chăm sóc cho nó”.
Carmen : “vậy thì phiền anh quá, tôi xin gửi lại anh tiền thuốc men và phí điều trị”.
Duy : “không cần đâu, nếu là tôi gặp con chó này tôi cũng sẽ cứu nó thôi, cô đừng ngại, với lại cũng không có bao nhiêu tiền đâu”.
Carmen : “không được, tôi không muốn mắc nợ ai cái gì hết”.
Duy : “nếu có nợ thì là con chó này nợ tôi, chứ không phải cô, nếu như thật sự cô muốn trả nợ thì đồng ý làm bạn tôi nhé”.
Carmen : “tại sao anh lại muốn kết bạn với tôi, nếu như anh đưa ra được một lý do hợp lý tôi sẽ đồng ý”.
Duy : “đơn giản thôi, vì tôi với cô có duyên”.
Carmen : “có duyên” ?
Duy : “đúng,tại sao trên Đà Lạt có bao nhiêu người cô không hỏi đường mà hỏi đúng ngay tôi. Ngày hôm sau tại sao lại tiếp tục gặp tôi. Và tại sao tôi lại là người khám bệnh cho cô, cho đến chuyện con chó này nữa, không phải là tôi và cô có duyên sao” !
Carmen : “cũng khá là hợp lý, được thôi, chúng ta là bạn”.
Duy : “tôi rất vui khi được làm bạn với cô”.
Carmen : “tôi về đây, mai 5h30 tôi đợi anh ở đây”.
Duy : “để tôi đưa cô về”.
Carmen : “không cần đâu, tôi tự về được mà”.
Duy : “nhưng cô mang con chó lên xe bus thì sẽ hơi bất tiện đó, để tôi đưa cô về”.
Carmen : “cũng được, vậy thì phiền anh”.
Bây giờ thì Duy thật sự cảm thấy yêu Carmen, yêu cô gái lạnh lùng nguyên tắt nhưng tình cảm ấy và anh quyết tâm theo đuổi Carmen cho bằng được.
Bây giờ thì Duy hết sức phấn khởi và vui vẻ. Carmen thì mừng vì cứu được con chó, nhưng có ai biết được rằng cô Ceci đang đau khổ.
Cô Ceci đang dằn vặt bản thân, chịu giằng xé giữa lương tâm nghề nghiệp với hạnh phúc cá nhân, giữa tình cảm và lý trí. Có ai hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Cô không thể tâm sự nó cùng ai.
Có lẽ rằng Carmen không hiểu được cô Ceci yêu thương Carmen đến mức nào, Carmen quan trọng với cô Ceci đến mức nào, Carmen hoàn toàn không biết điều đó,Carmen chỉ nghĩ rằng cô Ceci xem mình như em gái như người nhà, Carmen cứ vô tư, để rồi sự vô tư đó giờ đây đã tổn thương cô Ceci.
…………………..
Những ngày sau đó cô Ceci cứ hay trầm ngâm một mình. Sắc mặt mệt mõi.
Những lúc thấy Carmen cầm điện thoại nhắn tin hay nói chuyện thì cô lại thắc mắc người đang nói chuyện với Carmen là ai, có phải là người đó không.
Những lúc rãnh rỗi nhớ đến Carmen thì cô lại thắc mắc bây giờ Carmen đang làm gì, ở với ai, có nhớ cô không.
Và giờ đây khi nhớ đến Carmen cô đã không còn cảm giác vui như trước mà giờ đây cảm xúc đó là đau khổ dằn vặt, biết bao nhiêu lần nước mắt rơi xuống từ khóe mi,ướt đẫm cái gối nằm. Mà ai đó nào có biết.
Lâu rồi Carmen không thấy cô Ceci nhắn tin hay gọi điện cho mình, cũng không thấy cô Ceci hay trò chuyện ở trên lớp với Carmen. Carmen thấy hơi buồn giống như là bị thiếu cái gì đó vậy, hơi khó chịu. Carmen chủ động liên lạc nhưng lần nào cô cũng nói bận, nói không rãnh, tránh mặt Carmen.
Lần trước cô đã như vậy một lần, Carmen quyết tâm đứng dưới nhà chờ để hỏi cho ra lý do, nhưng vì bị ngất xỉu, khi tỉnh dậy cô Ceci ân cần quan tâm chăm sóc nên Carmen không hỏi nữa. Giờ cô Ceci lại như vậy, thật Carmen không biết phải làm sao.
Carmen gửi sms cho cô Ceci : “cô ơi, em có làm gì cho cô không vui đúng không, nếu vậy thì em xin lỗi, cô đừng giận em nữa, em buồn lắm”.
Cô Ceci có đọc, nhưng không trả lời. Lát sau cô quyết định trả lời, nhận được tin nhắn Carmen mừng rỡ, nhưng đọc xong thì buồn hẳn.
“không có gì, sau này nếu như không phải chuyện công thì đừng nhắn tin hay gọi điện cho cô nữa”.
Carmen cứ nhắn tin gọi điện hoài nhưng cũng vô ích. Ở trên trường thì cô tránh mặt, đến nhà thì lúc nào cũng đóng cửa.
Không có sự quan tâm của cô Ceci Carmen cảm thấy sao sao đó, như là mất mát cái gì lớn lắm vậy.
……………………………………..
Duy : “con chó này mau khỏi thật, nó có vẻ khỏe rồi,vết thương cũng lành hẳn”.
Carmen im lặng.
Duy : “Carmen”.
Carmen : “àh,ờh anh nói gì tôi không nghe,xin lỗi”.
Duy : “cô có tâm sự sao” ?
Carmen : “sao anh hỏi vậy”.
Duy : “tôi cảm nhận được cô có tâm sự”.
Carmen : “thì sao”.
Duy : “có có thể tâm sự cùng tôi, tôi cùng chia sẽ với cô”.
Carmen : “cám ơn anh, nhưng không cần đâu”.
Duy : “cô đã hứa xem tôi là bạn mà, cứ xem như tôi là chuyên viên tâm lý, cô có thể kể ra vấn đề của cô tôi sẽ tư vấn cho cô”.
Carmen đang rối trì, không biết hỏi ai đành tâm sự với anh ta vậy.
Carmen : “hừm, tôi có một người, người đó rất quan tâm tôi, nhưng tự nhiên lại lạnh nhạt với tôi không muốn quan tâm tôi nữa, bỏ mặc tôi”.
Duy : “là con trai sao” ?
Carmen : “không phải, anh đừng hiểu lầm, người đó là con gái mà”.
Duy : “là cô gái đi cùng cô sao? Là chị cô àh” ?
Carmen : “không phải, cô ấy là cô giáo chủ nhiệm của tôi”.
Duy : “xem ra tình cô trò giữa hai người khá tốt”.
Carmen : “phải, vốn dĩ là rất tốt, nhưng giờ không biết sao lại như vậy nữa”.
Duy : “có phải cô ấy tìm mọi cách tránh mặt cô” ?
Carmen : “phải, sao anh biết” ?
Duy : “tôi chỉ đoán thôi, mỗi khi muốn quên đi người nào người ta hay dùng cách cắt đứt liên lạc”.
Carmen : “nhưng tôi và cô ấy có phải yêu nhau đâu”.
Duy : “tôi cũng không biết nữa, có thể là có chuyện hiểu lầm gì đó giữa hai người”.
Thật ra hôm đó Duy đã thấy một người nhìn chăm chăm vào Carmen và Duy thêm chuyện bây giờ Carmen kể Duy khẳng định chắc chắn cô ấy đang yêu Carmen.
Carmen : “giờ tôi phải làm sao” ?
Duy : “hãy tìm cách nói chuyện rõ ràng với cô ấy”.
Carmen : “ừm, tôi hiểu rồi”.
Duy : “nhưng cô có bao giờ nghĩ là cô ấy có tình cảm đặc biệt với cô hay không” ?
Carmen : “ý anh là sao” ?
Duy : “đó là cô ấy yêu cô” ?
Carmen : “tôi nghĩ không có đâu”.
Duy : “không có gì là không thể hết, nếu thật sự như vậy cô phải cân nhắc kỹ lưỡng đừng làm tổn thương cô ấy và cũng đừng ngộ nhận tình cảm của mình”.
Carmen : “ừm, tôi hiểu rồi, cám ơn anh”.
Duy : “cho dù tình cảm cô ấy dành cho cô là gì thì cô cũng hãy trân trọng những người yêu thương mình”.
Carmen rất có tình cảm với con chó bị thương nay, nay nó đã hồi phúc không chăm sóc vết thương cho con chó nữa thì Duy sẽ không còn cơ hội gặp Carmen nữa nên anh tax in Carmen cho anh ta nuôi con chó, như vậy thỉnh thoảng Carmen sẽ đến thăm nó, anh ta sẽ có cơ hội gặp Carmen.
…………………………………………�� �…………….
Những ngày sau đó Carmen cứ suy nghĩ hoài lý do cô Ceci lại như vậy nhưng thật tình nghĩ không ra.
Cô Ceci nhớ Carmen, lại hay đau buồn, hay khóc, lại ít ăn, ít uống đến nỗi sức khỏe suy sụp đỗ bệnh. Hôm đó cô Ceci sốt cao, mắt mờ, tay run, người nóng không thấy gì hết cô Ceci bấm số 11 gọi cho bác sĩ Cao nhưng lại bầm nhấm số 1 gọi cho Carmen.
Cô Ceci : “bác sĩ Cao hả, tôi Ceci đây, tôi đang bị sốt rất cao, rất mệt mõi, không làm gì được, đi cũng không nổi, đến khám cho tôi với”.
Nghe xong Carmen liền cúp máy chạy đến tiệm thuốc mua thuốc giảm sốt và chạy ra chợ mua đồ nấu cháo cho cô Carmen.
Đến nhà thì cửa không khóa, cô Carmen thì sốt mê man trong phòng, mơ mơ màng màng không thấy gì hết. Carmen đến nhưng cô cứ tưởng bác sĩ Cao đến.
Carmen lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô Ceci, sốt đến 39 độ. Carmen lấy miếng dán hạ sốt dán cho cô Carmen rồi đi nấu cháo để cô ăn rồi uống thuốc.
Trong lúc chờ cháo chín, Carmen ngồi bên cạnh cô Ceci, cảm thấy hơi chạnh lòng.
Người sốt thì nên mặc đồ thông thoáng để tỏa nhiệt nên Carmen mới lấy tấm mền cô Ceci đang đắp ra, tay phải cô Ceci đang cầm cái gì đó.
Carmen cầm tay cô lên, nhẹ nhẹ mở ra thì ra đó là cái mà Carmen đã mua tặng cô ở Đà Lạt. Không biết cô viết gì trong cái lọ đó. Carmen muốn mở ra xem nhưng lại muốn tôn trọng sự riêng tư của cô. Nhưng trong cái lọ không có tờ giấy, tờ giấy đã bị cô vò nát trong tay cô. Carmen mở ra xem, các chữ đã bị mờ đi một chút do bị vò nhưng vẫn đọc được.
“I love you, love you so much, do you know Carmen” ( cô yêu em, yêu em nhiều lắm, biết không Carmen).
Bất giác Carmen rơi nước mắt, thì ra là cô đã yêu Carmen cô đang chịu biết bao đau khổ, dằn xé mà Carmen vô tư không biết gì hết, vô tình làm tổn thương cô.
Cháo chín, Carmen múc ra chén, mang lên cho cô Ceci. Đúng lúc đó cô Ceci dần tỉnh lại.
Carmen đúc từng muỗng cháo cho cô Ceci. Hai người vẫn im lặng, cô Ceci vẫn còn mệt nên chưa nói được gì.
Ăn hết tô cháo, cô cảm thấy khỏe hơn, Carmen đưa thuốc cho cô uống.
Carmen : “phải biết chăm sóc mình chứ, có giận hờn ai thì cũng đừng hạnh hạ mình như vậy, làm như vậy người khác cũng sẽ cảm thấy đau”.
Cô Ceci : “tại sao em lại đến đây, tôi đã nói không muốn gặp em nữa”.
Carmen : “còn hỏi nữa, cô bệnh đến nỗi mơ màng, gọi nhầm số cho em”.
Cô Ceci : “tôi không cần em quan tâm em đi về đi”.
Carmen : “đừng giận nữa có được không, cô giận em cũng buồn lắm không có vui gì đâu”.
Cô Ceci : “tôi không giận gì em hết”.
Carmen : “giọng nói như vậy còn nói là không giận”.
Carmen lấy tờ giấy bị cô vờ nát cẩn thận xếp lại và bỏ vào trong lọ.
Carmen : “giữ cho kỹ, coi chừng bị mất đó, cho dù tâm trạng có không vui thì cũng đừng trút giận lên tờ giấy vô tội chứ”.
Cô Ceci : “em…em đọc hết rồi sao, em, em dừng hiểu làm, cô chỉ là viết chơi cho vui thôi, cô không có ý gì đâu………..em……………..”.
Carmen cắt ngang : “tại sao lại như vậy? tại sao lại cất giấu tình cảm trong lòng như vậy? yêu thích ai thì phải nói ra, không nói ra thì sao người đó biết được, khờ quá, cớ gì phải dằn vặt bản thân mình, phải hành hạ mình như vậy”.
Cô Ceci : “em không cần phải thương hại cô, cô biết em không hề có tình cảm giống như cô”.
Carmen : “em không biết em có yêu cô không, nhưng thật sự cô là người em quan tâm nhất, là người em yêu thương nhất, là người quan trọng với em nhất, có biết không hả” ?
Cô Ceci : “em nói dối, cô đã thấy em bên cạnh người đó, cùng nhau chăm sóc một con chó bị thương, em đã nở nụ cười với người đó, trước giờ em chưa từng bao giờ cười với cô”.
Carmen : “cô nghĩ người đó là bạn trai của em sao, không phải vậy, cô hiểu lầm rồi, thật sự không phải. Hôm đó em đến bệnh viện gặp…..vài ngày sau có con chó…………………………..chuyện là vậy đó, em và anh ta không có quan hệ gì hết”.
Cô Ceci : “nhưng nụ cười đó, chưa bao giờ, chưa bao giờ cô thấy em cười”.
Carmen : “không phải, vì lúc đó con chó không sao, em vui quá nên cười thôi, không phải cười với anh ta mà”.
Cô Ceci : “vậy là cô đã hiểu lầm em”.
Carmen : “khờ quá, sau này có chuyện gì phải nói ra, đừng tự ngộ nhận như vậy, biết không”.
Cô Ceci : “ừm”.
Carmen dùng tay sờ trán cô Ceci.
Carmen : “đã hạ sốt nhiều rồi, vậy là ổn rồi”.
Cô Ceci cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cảm thấy rất hạnh phúc. Carmen thì thấy an lòng hơn.
Cô Ceci : “cô yêu em nhiều lắm”. – năm tay Carmen, xoa xoa.
Carmen : “khờ quá, lẽ ra phải nói ra từ sớm chứ”. – đưa tay chạm lên má cô Ceci.
Cô Ceci hạnh phúc đến nỗi khóc xướt mướt.
Carmen ôm cô Ceci, vuốt tóc.
Carmen : “thôi được rồi, đừng khóc như vậy”.
Cô Ceci đẩy nhẹ Carmen ra. Nhìn Carmen, hôn lên trán Carmen một cái.
Mặt Carmen tự nhiên ửng đỏ, cười một cái mắc cỡ.
Cô Ceci : “em cười rất dễ thương,cô muốn thấy em cười nhiều”.
Carmen nhẹ nhẹ gật đầu : “em sẽ cười với cô nhiều hơn” !
Hai người thật hạnh phúc. !
Nhưng hạnh phúc này được bao lâu ?
Chương 8 : Em có yêu cô không ?
Cô Ceci cảm thấy rất vui khi đã nói ra tình cảm của mình mà Carmen không chê bai,không xem thường ngược lại còn trân trọng cô hơn. Mặc dù Carmen không hề nói là có tình cảm như cô nhưng đối với cô như vậy là quá đủ.
Carmen không biết rằng mình có yêu cô Ceci hay không, nhưng cảm thấy rất cảm động vì tình cảm của cô Ceci dành cho mình. Dù có phải là yêu hay không thì cô Ceci vẫn là người mà Carmen yêu thương nhất,quan tâm nhất,quan trọng nhất.
Carmen tự nhủ sẽ không được để những người yêu thương mình buồn, không được làm tổn thương họ.
Duy thì hơi thắc mắc mối quan hệ giữa Carmen và Ceci. Anh ta chắc chắn là Ceci yêu Carmen nhưng anh ta cũng cảm nhận được tình cảm của Carmen dành cho Ceci không giống như tình yêu lắm. Bởi nếu thật sự yêu Ceci thì Carmen đã cảm nhận được tình yêu của Ceci từ lâu rồi.
Nhưng làm gì có cô trò nào lại đi chơi xa với nhau nhất là vào dịp Tết, lại chỉ có hai người.
Dù gì thì Duy vẫn quyết tâm theo đuổi Carmen cho bằng được.
Dương ( các bạn còn nhớ nhân vật này không? Nếu không thì xem lại chương 1 nhé).
Dương : “anh hai, đang ngắm hình ai zậy” ?
Duy : “chị dâu tương lại của em”.
Dương : “woa, anh có bạn gái rồi sao,bữa nào dắt về cho em xem mặt với”.
Duy : “haiz, chỉ có anh thích người ta thôi, chứ người ta không có để ý tới anh”.
Dương : “vậy là chắc người này kén lắm,nhưng không sao em tin anh hai đẹp trai tài giỏi của em nhất định làm được” !
Duy : “hình của cô ấy nè”.
Dương : “ủa? phải hông vậy? Carmen chụp hình ăn ảnh quá ha, nhìn đẹp ghê đó, chụp lén mà còn vậy, chụp thẳng chắc đẹp lắm”.
Duy : “em quen hả” ?
Dương : “tất nhiên, lớp trưởng lớp em đó”.
Duy : “cô ấy ở trong lớp như thế nào” ?
Dương : “học rất là giỏi nhưng rất là lạnh lùng, trong lớp không nói chuyện với ai hết, chỉ có cô chủ nhiệm mới nói chuyện được với bạn ấy thôi”.
Duy : “vậy sao” ?
Dương : “ừm, là học trò cưng của cô chủ nhiệm đó, học giỏi, có tài ăn nói, còn có khả năng lãnh đạo nên thầy cô ai cũng thích hết, nhưng cô Ceci thì cưng bạn đó lắm”.
Duy : “ờh, ra là vậy”.
Dương : “em nghĩ anh nên từ bỏ đi, bạn đó khó gần lắm”.
Duy : “đó là chuyện của an hem khỏi lo”.
Dương : “hìhì, anh hai cho em tiền mua đồ y, đi mà anh hai, năn nĩ anh đó”.
Duy : “tại sao em và Carmen cùng chung độ tuổi mà người ta thì chững chạc đàng hoàng ra dáng người lớn còn em thì loi choi như con nít vậy, em mà bằng 1/10 Carmen anh cũng mừng”.
Dương : “vậy mới dễ thương, ai như bà già Carmen đó”.
Duy : “con trai thì thích con gái teen teen chứ đàn ông thực thụ người ta chỉ thích người chững chạc như Carmen thôi”.
Dương : “hứ, chỉ có anh mới vậy”.
Duy : “em không tin thì hỏi ba hay cậu đi, lấy vợ về là để chăm sóc nhà cửa,quán xuyến gia đình, lấy con bé loi choi như em về làm vợ có nước đi hầu lại em đó”.
Dương : “anh làm gì chê em dữ vậy”.
Duy : “lớn rồi,sửa đổi tính tình lại đi,như Carmen vậy đó”.
Dương : “biết rồi, biết rồi”.
Duy : “vô lớp không được nói gì với Carmen nghe chưa”.
Dương : “vậy thì cũng phải cso cái gì bịt miệng người ta lại chứ”.
Duy : “được rồi được rồi, 200 đủ chưa”.
Dương : “phải hông zạ, có 200 àh, nói cho anh biết con gái chỉ thích con trai hào phóng rộng rãi thôi”.
Duy : “được rồi, 500 vậy được chưa”.
Dương : “okey,đc rồi”.
Duy : “nè, anh muốn mời Carmen đi ăn tối, em nghĩ xem, người như cô ấy sẽ thích chỗ sang trọng lãng mạn hay đơn giản ấm cúng đây”.
Dương : “Carmen chỉ thích đơn giản thôi, nhưng không được tầm thường”.
Duy : “sao em biết” ?
Dương : “có mấy lần em nghe lén Carmen và cô Ceci nói chuyện đó,hihi”.
Duy : “vậy Carmen thích ăn món gì” ?
Dương : “Carmen thích ăn mấy món đơn giản, không có xương hay gì đó, dễ ăn như bò beefsteak hoặc là mì spaghetti, Carmen thích ăn hải sản, hoặc thịt bò không thích thịt heo, thịt gà thì tàm tạm….”.
Duy : “sao em biết nhiều vậy” ?
Dương : “em ngưỡng mộ Carmen lắm muốn thân với bạn ấy nhưng mà bạn ấy khó gần quá àh”.
Duy : “vậy thì em cố gắng giúp anh đi, Carmen mà về nhà mình ở vậy sớm hôm em được gặp mặt chị dâu rồi, đúng hông” ?
Dương : “vậy thì tối em sẽ qua phòng 2 người ngủ, em thích ngủ chung với Carmen”.
Duy : “có phải hông vậy? bộ yêu nhau hay sao mà đòi ngủ chung vậy trời”.
Dương : “xứ, em muốn tối được ngủ chung tâm sự với thần tượng chớ bộ”.
Duy : “được rồi được rồi, chỉ cần em cố gắng giúp anh theo đuổi Carmen thì sau này ở chung một nhà tha hồ gặp mặt, tha hồ nói chuyện, được chưa nè”.
…………………………………………�� �….
Hôm sau vô lớp
Dương : “chị Carmen” !
Carmen : “điên hả, trò gì nữa đâu” ? – nói mà không them nhìn mặt Dương.
Dương : “hìhì,có gì đâu,dù gì Carmen cũng lớn hơn tụi mình 1 tuổi mà kêu bằng chị là phải rồi”. ( Carmen sinh đầu năm,nên Dương mới nói là lớn hơn 1 tuổi,thật ra là lớn hơn vài tháng).
Carmen : “tùy, muốn kêu gì thì kêu”.
Dương : “hìhì”. Nắm tay Carmen dung dăng dung dẻ.
Carmen : “đừng có đụng vô người tui, xích ra đi”.
Dương : “èo, sao cô Ceci đụng được mà bạn bè đụng không cho”.
Carmen : “điên hả, vớ vẩn quá đi”.
Dương : “người gì đâu khó chịu quá àh, học chung cả năm cũng vậy”.
Carmen : nhỏ này bữa nay bị gì vậy trời, khó chịu quá đi.
Cô Ceci từ ngoài cửa bước vào, Carmen cố gắng gỡ tay Dương ra, kéo qua kéo lại một hồi Dương beo ra, bất ngờ quá Carmen mất trớn té nhào vô người cô Ceci.
Cô Ceci đỡ Carmen lại, ngã vô tường. Carmen đứng trong vách tường, còn cô thì bên ngoài, nhìn từ xa giống như hai người đang hôn nhau.
Tim cô Ceci đập mạnh, hồi hộp, mặt đỏ lên Carmen nhìn thấy có mấy đứa cầm điện thoại chụp hình quay phim nên đã ôm cô Ceci vô lòng, không để tụi nó chụp được mặt cô.
Carmen lớn tiếng : “đủ rồi, ai mà còn chụp nữa thì đừng có trách nha”.!!!!
Carmen nắm tay cô Ceci chạy nhanh ra khỏi cái lớp toàn “nhà báo” tương lai đó.
Carmen : “cô tìm em có chuyện gì”.
Cô Ceci : “àh, lẽ ra là có chuyện, nhưng tự nhiên cô lại quên ngang”.
Carmen : “không sao, khi nào cô nhớ thì nói”.
Cô Ceci : “cô hỏi em việc này có được không” ?
Carmen : “dạ, cô hỏi đi”.
Cô Ceci : “sao, sao lúc nãy em lại ôm cô”.
Carmen : “chuyện đó, cô đừng hiểu lầm, vì đám học sinh lớp mình nhiều chuyện lắm, nếu tụi nó chụp được mặt của cô không biết sẽ đem lên face hay blog thêu dệt lên chuyện gì nữa. Nên em mới ôm cô để che mặt cô lại thôi”.
Cô Ceci : “là vậy thật sao” ?
Carmen : “em nói thật mà”.
Thật sự lúc Carmen ôm cô lại che cho cô và nắm tay dẫn cô chạy đi, giống như là chạy ra khỏi cái xã hội thị phi này vậy, nhưng mà chỉ có cô là có suy nghĩ đó, Carmen lại không có suy nghĩ như vậy.
Cô Ceci : “ừm, cám ơn em”.
Carmen : “là em phải xin lỗi cô mới đúng, tại đỡ em mà….”.
Cô Ceci cắt ngang : “thôi không có gì, em về lớp học đi”.
Carmen : “dạ, em chào cô”.
…………………………………………�� �…………………………………….
Đúng như Carmen dự đoán đúng 2h sau tất cả các trang blog, facebook và diễn đàn của trường đều đăng tấm hình đoạn clip đó lên và được hư cấu thêm cho hấp dẫn. Đương nhiên hiệu trưởng đọc được.
Loa phát thanh : “yêu cầu học sinh Carmen và cô Ceci dạy Toán lên phòng Hiệu Trưởng có chuyện gấp”.
Cô Hiệu Trưởng : “chuyện gì đây, cô muốn tạo scandan sao, tại sao lại có những tấm hình này”.
Cô Ceci : “cô Hiệu Trưởng, cô cho em cơ hội giải thích, thật sự là không phải như vậy, lúc đó Carmen ngã, em mới đỡ và………………”.
Cô Hiệu Trưởng : “đủ rồi đủ rồi, tôi không muốn nghe cô giải thích nữa. Ngày thường cô quá thân thiết với em học sinh này, đã nhiều lời bàn tán ra vô, bây giờ lại thêm những tấm ảnh và đoạn clip đó nữa. Có giáo viên nào giống cô không, suốt ngày thân thiết với học sinh nữ, đã vậy kỳ nghĩ Tết còn cùng em đó đi du lịch ở Đà Lạt nữa, người ta không dị nghị mới là chuyện lạ”.
Carmen : “thân thiết thì đã sao? Cô giáo không thân thiết với nữ sinh chứ chẳng lẽ thân với nam sinh” ?
Cô Hiệu Trưởng : “tôi còn chưa kể đến phần của em, em đừng có lên tiếng”.
Carmen : “em chỉ thanh minh cho mình thôi, thưa cô”.
Cô Hiệu Trưởng : “được, chuyện riêng của em và cô chủ nhiệm tôi xem như là 2 người là chị em thân thiết với nhau, vậy em giải thích sao về tấm hình và đoạn clip này đây”.
Carmen : “em chỉ bị té và cô Carmen đỡ em, vì sợ các bạn chụp hình rồi thêu dệt chuyện nên em mới che cô Carmen lại, vậy thôi”.
Cô Hiệu Trưởng : “tôi không chấp nhận những lời giải thích này, tôi sẽ gặp 2 người ở hội đồng kỷ luật nhà trường”.
Carmen : “được vậy tốt nhất là nên đuổi học em đi, đuổi học em rồi xem lấy ai đi thi học sinh giỏi toàn quốc cho cái trường này”.
Cô Hiệu Trưởng : “được lắm, cô Ceci, cô dạy học sinh như vậy đó hả, cô muốn tự nghĩ việc hay chờ tôi ký giấy”.
Carmen : “nếu cô Ceci bị gì thì trường này cũng đừng hòng yên thân, cô Hiệu Trưởng, cô nên nhớ em là Cộng Tác Viên chủ chột của báo Học Đường, người quen của em đều là những nhà báo có uy tín, nếu em gặp chuyện nhất định họ sẽ ra mặt cho em, lúc đó chỉ sợ…………cái ghế HT của cô bị lung lay đó cô HT”.
CHT : “em, em dám nói chuyện với tui như vậy hả”.
Carmen : “cô đừng tưởng những chuyện xấu xa của cô làm không ai biết, bòn rút công quỹ, nâng đỡ học sinh có gia thế, có “nhà cửa” bề thế, thu tiền học phí cao… là không ai biết, nếu như em không phải sợ trường mình đang học mang tiếng thì đã không ra mặt xin người ta làm lơ cho trường mình rồi, chuyện gì mà báo chí không biết, cô muốn làm lớn chuyện thì cứ làm đi”.
Carmen : “bây giờ người bị hại là cô Ceci, lẽ ra cô phải kỹ luật đám học sinh nói nhăng nuối cuội kia để bênh vực cho giáo viên của cô chứ không phải ở đây chỉ trích cô Ceci”.
CHT : “àh, ờh được rồi, đây là lỗi của cô, cô xin lỗi, được chưa, em có thể bớt giận được không vậy”.
Carmen : “từ đây tới giờ ra về, cô phải thanh minh cho cô Ceci, kỹ luật đám học sinh kia, cô mà còn tổn hại, ức hiếp cô Ceci nữa thì em hứa với cô, ngày mai đúng 8h sáng cô sẽ lên trang bìa của các báo”.
Carmen nắm tay cô Ceci : “cô àh, chúng ta đi”.
Vừa mở cửa phòng Hiệu Trưởng ra thì cả có cả đoàn học sinh đứng bên ngoài nghe lén.
Học sinh : “woa, nắm tay dắt đi nữa kìa, xã hội bây giờ khác trước mà, nam sinh yêu cô là xưa rồi, bây giờ là cô giáo yêu nữ sinh” !
Carmen : “đủ rồi nha, có tin tôi kiện các người tội phỉ bán không hả? Việt nam là nước pháp trị, xã hội VN có luật pháp,Hiền pháp nhà nước 1995,bộ luật hình sự điều … khoảng… quy định……..phạt……”.
Học sinh : “trời ơi, sợ quá, người ta học giỏi là luật sư tương lai có khác, thuộc bài trôi chảy”.
Thầy Hiệu Phó : “đủ rồi, các em giải tán được chưa hả, ai còn phao tin đồn nhảm nữa tôi đem ra hội đồng kỷ luật hết, về lớp ngay cho tôi”.
Carmen : “cám ơn thầy”.
Thầy HP : “không sao, cô không sao chứ cô Ceci”.
Cô Ceci : “tôi không sao,cám ơn thầy”.
Thầy HP : “thật là mấy đứa nào càng ngày càng quá quắt”.
Cuối giờ học HT tập hợp hết tất cả học sinh toàn trường, nếu ai còn nói bậy về cô Ceci,Carmen và tung những tấm hình clip đó lên mạng sẽ bị kỹ luật………..
Vài ngày sau tin đồn đó cũng giảm đi.
Tối hôm đó ở nhà cô Ceci
“em ấy nói vậy là sao, tức là em ấy không hề có cảm giác gì với mình hết, thật sự mình đã suy nghĩ quá nhiều, Carmen sao lại có thể yêu mình. Vẫn biết rằng như vậy sẽ tốt hơn cho Carmen nhưng thật tâm mình vẫn hy vọng nó có thể yêu mình,dù chỉ một chút.Rồi sẽ đến cái ngày nó có bạn trai,rồi kết hôn không biết lúc đó không biết mình sẽ ra sao,đau lòng đến mức nào nữa”.
Ở nhà Carmen
Carmen : “alo, tôi nghe đây”.
Duy : “em sao rồi, anh nghe nói là hôm nay anh em chút chút rắc rối ở trường hả” ?
Carmen : “tôi không sao, nhưng sao anh lại hỏi vậy, làm sao anh biết” ?
Duy : “cái gì mình quan tâm thì sẽ biết được thôi”.
Carmen : “okey, cứ xem như anh có tài”.
Duy : “bây giờ em có rãnh không” ?
Carmen : “rãnh thì sao? Mà sao hôm nay tôi thấy anh lạ lạ, tại sao lại gọi tôi là em và xưng anh, bộ tôi với anh đang yêu nhau hả” ?
Duy : “em nghĩ vậy cũng được, sao có rãnh không nè”.
Carmen : “xin lỗi, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, không rãnh”.
Duy : “nói dối, anh đang ở trước cửa nhà em nè”.
Carmen : “cái gì, anh đến đây làm gì”.
Duy : “anh đã xem hết lịch của em rồi, giờ này em rãnh rỗi, không làm gì cả, vậy đi ăn tối với anh nha”.
Carmen : “cảm phiền anh đi về dùm tôi, tôi không có lý do gì để đi ăn với anh hết”.
Duy : “được, nếu bây giờ em không đi với anh, anh sẽ vô nhà em, gặp ba mẹ em, xin phép dẫn em đi chơi”.
Carmen : “thôi được rồi được rồi, tôi sẽ đi ăn với anh, được chưa, đừng có làm mọi chuyện rối lên dùm tôi”.
….
Carmen : “ăn cái gì ăn lẹ đi rồi về”.
Duy : “tại sao em lại như vậy chứ, anh chỉ muốn cho em xem cái này thôi”.
Carmen : “cái gì, lẹ đi”.
Duy : “là con chó này nè, nó đã lành hẳn rồi, em thấy chưa”.
Carmen : “thật sao, trông nó mập hơn lúc trước, đáng yêu thật”.
Duy : “em có biết là mỗi lúc em cười nhìn rất đẹp không” ?
Carmen : “cái gì, tôi đâu có cười với anh, nhưng dù sao cũng cám ơn anh đã chăm sóc cho nó”.
Duy : “vậy có phải nên cám ơn bằng hành động không vậy” ?
Carmen : “anh muốn tôi trả tiền bữa ăn này hả”.
Duy : “có phải không đó, không lẽ anh không có tiền sao”.
Carmen : “chứ anh muốn gì”.
Duy tiến sát lại Carmen : “anh muốn….”.
Carmen : “gì vậy, anh muốn làm bậy hả” ?
Duy : “không phải, chỉ là anh muốn em gọi anh bằng anh và xưng em, vậy thôi”.
Carmen : “không được, chuyện khác đi, tôi không quen”.
Duy : “được vậy em chỉ được chọn 1 trong 2 thôi đó”.
Carmen : “2 là gì anh nói đi”.
Duy : “em hôn anh 5 phút”.
Carmen : “cái gì, càng không được, cái nào cũng không được”.
Duy : “nhưng nghe nói trước giờ Carmen rất giữ chữ tín mà ta, sao lại như vậy” ?
Carmen : “được, tôi làm 1 trong 2 là được chứ gì”.
Lẽ ra mục đích của Duy chỉ là muốn Carmen gọi anh ta bằng anh và xưng em thôi. Nhưng không ngờ Carmen ngoan cố, không chịu gọi anh ta bằng anh, thà hôn anh ta trong 5 phút chứ nhứt quyết không gọi bằng anh.
Carmen : “bây giờ là 10h, đến 10h5 là 5phút”. – dứt câu Carmen tiến lại,đặt môi lên môi anh ta,tuy bất ngờ nhưng khá là ngất ngây,làm anh chàng duy chìm đắm trong sự ngọt ngào bay bỏng,làn môi mềm,hơi thở nóng anh ta thật muốn xxx sinh lý mà, nhưng phải tôn trọng người mình yêu chứ, anh ta chỉ hôn Carmen thôi, ngoài ra không làm gì hết.
Nhưng mà 2 người không biết rằng, con nhóc Dương đã đi theo và quay lén 2 người.
Carmen : “5 phút rồi, không ai nợ ai từ nay tôi không mắc bẫy anh nữa đâu”.
Duy : “nè, thật ra em không cần phải làm vậy đâu, anh chỉ muốn chọc em thôi”.
Carmen : “đủ rồi, tôi không muốn thấy anh nữa”.
Duy : “nè, em đi đâu vậy, tối rồi để anh đưa em về, đi như vậy nguy hiểm lắm”.
Carmen : “đủ rồi, tôi tự đi về”.
Duy cứ đi bộ theo Carmen.
Carmen : “anh đi theo tôi làm gì”.
Duy : “nhà em đâu phải hướng đó, hướng đó là ngõ cụt, tối lắm, em không biết đường thì để anh dẫn về, ở đó toàn mấy tụi côn đồ, đến đó rồi anh cũng không bảo vệ em được đâu”.
Carmen ngoan cố cứ đi. “BẬP”,khúc gỗ gõ vô đầu Carmen một cái, Carmen ngất xĩu.
Duy : xin lỗi em nha, nếu mà đi về hướng đó gặp những tên côn đồ thì nguy hiểm cho em lắm, 1 mình anh sao chống lại cả đám để bảo vệ em được.
Dương : “trời ơi, sao anh đưa Carmen về nhà”.
Duy : “chứ bây giờ sao, không lẽ anh đứa cổ về nhà cổ, lỡ ba mẹ cổ hỏi sao cô xĩu rồi anh trả lời sao”.
Dương : “sao không mặc áo mưa, ướt nhem vậy”.
Duy : “anh đi thay đồ, em lấy đồ của em thay cho Carmen dùm anh”.
Dương : “ờh, được, xem ra anh còn có lương tâm, không có lợi dụng”.
Duy : “anh mà lợi dụng hả” ?Dương : “chứ sao, lúc nãy ai ép Carmen hôn mình vậy hả, anh đúng là bỉ ổi, không ngờ người anh đáng kính của em lại như vậy”.
Duy : “anh chỉ đùa thôi, tại Carmen nghiêm túc quá”.
Dương : “anh thừa biết tính Carmen như vậy mà còn giỡn làm gì”.
Duy : “thôi lỗi của anh, em thay đồ cho Carmen dùm anh, không thôi cảm bây giờ”.
Dương : “thay đồ xong rồi đó, em buồn ngủ quá rồi đi ngủ đây”.
Duy ngồi ngắm Carmen, từng đường nét trên cơ thể tuy không thể nói là đẹp tuyệt nhưng nhìn người mình yêu thì sao kìm lòng được.
Duy muốn đặt môi lên từng chỗ trên cơ thể đó, đây là cơ hội hiếm có sao bỏ qua được. Nhưng anh không thể tổn hại người mình yêu được, làm gì anh có khác gì cầm thú.
Duy đặt một nụ hôn lên trán Carmen rồi đi ra ngoài.
Anh nhớ lại nụ hôn lúc nãy thật sự rất hạnh phúc. Phải làm sao thì Carmen mới yêu anh.
Carmen tỉnh lại.
Duy : “àh, em đừng hiểu lầm, không phải anh thay đồ cho em, anh không có làm gì em hết…”.
Carmen : “tôi biết, tôi chỉ là bị ngất đi thôi nhưng vẫn biết hết mọi chuyện đang xãy ra mà”.
Duy : “cám ơn em đã tin anh”.
Carmen : “tôi không tin anh, tôi chỉ tin những gì tôi nghe được, cảm nhận được”.
Duy : “Carmen àh, anh thật sự yêu em, có thể cho anh một cơ hội không” ?
Carmen : “xin lỗi nha tôi chưa nghĩ đến mà tôi cũng không có cảm giác yêu đương gì với anh”.
Duy : “vậy em có yêu cô Ceci không” ?
Carmen : “sao anh lại hỏi vậy” ?
Duy : “vì anh cảm nhận được, anh và cô ấy yêu cùng một người, em biết không khi người ta yêu ai thì ánh mắt nhìn người mình yêu sẽ khác, và anh đã thấy ánh mắt đó nhìn em, rất ấm áp chứa đầy tình yêu thương”.
Carmen : “tôi không biết, nhưng chắc chắn trong lòng tôi cô ấy quan trọng hơn anh và cô ấy là người quan trọng nhất với tôi, cho dù tôi yêu ai thì cô ấy vẫn quan trọng nhất”.
Duy : “ngay cả khi anh yêu em nhiều hơn cô ấy” ?
Carmen : “tôi nói rồi, tôi không biết tôi chưa nghĩ tới”.
Duy : “nói vậy là anh vẫn còn cơ hội đúng không” ?
Carmen : “tôi lập lại lần nữa tôi không biết”.
Duy : “Carmen àh, anh lớn tuổi hơn em và cô Ceci, em gọi anh bằng anh và xưng em thì cũng không mất mát gì đâu”.
Carmen : “xin lỗi nha, tôi không quen”.
Duy : “Carmen….”.
Carmen : “tôi về đây, sau này đừng làm như vậy nữa, tôi không thích”.
Duy : “chẳng lẽ ngay cả lúc hôn anh em cũng không có chút cảm giác gì sao” ?
Carmen không nói gì thêm, bỏ ra về.
Duy sợ Carmen đi một mình có chuyện nên âm thầm đi theo Carmen về đến nhà. Nhưng đó không phải nhà của Carmen mà là nhà của cô Ceci.
Cô Ceci : “sao qua nhà cô giờ này, sao vậy, có chuyện gì phải không” ?
Carmen : “lâu rồi em không qua nhà cô chơi, không ngủ chung với cô”.
Cô Ceci : “vô nhà đi, cô mới chấm bài xong”.
Carmen tự nhiên ôm cô Ceci,dúi đầu vào lòng cô.
Cô Ceci vuốt tóc Carmen : “sao vậy, sao bữa nay tự nhiên nhõng nhẽo vậy, có chuyện gì hả”.
Carmen lắc đầu, nằm xuống gối đầu lên đùi cô, quay mặt vào người cô nói vu vơ một hồi lâu rồi ngủ. Thấy Carmen ngủ, cô Ceci nhẹ nhàng đặt Carmen lên gối, đắp mền lại khẽ vuốt tóc Carmen và mỉm cười.
Có đôi lúc cô nghĩ về một nụ hôn giữa cô và Carmen, nhưng có lẽ nó chỉ thoáng qua thôi, bởi cô biết điều đó là không thể, không thể như thế được.
Buổi sáng Carmen tỉnh dậy đã thấy cô Ceci nằm bên cạnh, chân cô gác lên người Carmen, tay ôm qua eo Carmen khẽ gỡ tay cô ra Carmen thức dậy, vệ sinh cá nhân và về nhà.
Viết vài dòng để lại cho cô : “em về nhà có chút việc không ăn sáng cùng cô được, thức ăn em đã làm xong, cô ăn ngon nhé, love you” !
Cô Ceci thức giấc, và việc làm đầu tiên không phải vệ sinh cá nhân mà là tìm Carmen, đọc được tờ ghi chú Carmen để lại : “yêu cô ư? Em vẫn thường nói thích cô, yêu cô nhưng đó có giống như tình cảm của cô dành cho em không? Rốt cuộc thì em có yêu cô không” ?
Ngồi trong lớp học Carmen suy nghĩ, lần đầu tiên Carmen không tập trung vào lúc học.
Carmen : thật ra là mình yêu ai? Duy hay cô, mình không quan tâm việc người mình yêu là nam hay nữ mình chỉ yêu con người chứ không yêu giới tính. Duy rất tốt, anh ta là mẫu người mình hằng mơ ước, nhưng sao bên cạnh anh ta mình không có cảm giác đó, cảm giác như ở bên cạnh cô Ceci. Ở bên cạnh cô Ceci mình có cảm giác ấm áp, yêu thương, mỗi lần gặp cô ấy thì bao nhiêu buồn phiền đều đi đâu hết, mình cảm thấy rất vui khi ở bên cô ấy, đôi lúc tự nhiên lại có một chút ngại ngùng, bên cạnh cô ấy mình không còn tự cao, mình như là một đứa trẻ vậy, đó có phải tình yêu không……
Cô Ceci nhìn Carmen từ trên bàn giáo viên, cứ như là cô đọc được hết suy nghĩ của Carmen vậy.
Cô Ceci : em yêu ai cũng được, miễn em hạnh phúc là được nhưng cô chắc chắn rằng cô là người yêu em nhất trên đời này.
Tự nhiên mấy ngày nay cô Ceci và Carmen không liên lạc với nhau,có lẽ cả hai đang cho nhau không gian riêng.
Carmen ngồi ở công viên lấy một tờ giấy ngồi phác họa gì đó vẽ vu vơ, một hồi sau trên tờ giấy xuất hiện một cô gái với một tà áo dài thướt tha và mái tóc dài đến lưng. Một hình ảnh thật đẹp nhưng tại sao lại hiu quạnh đến vậy, có lẽ cô gái ấy quá cô đơn chăng, phía bên phải tờ giấy vẫn còn một khoảng trống phải chăng cần vẽ thêm cái gì đó, vẽ thêm vài nét nữa, một lúc sau xuất hiện thêm một người con gái đứng bên cạnh người mặc áo dài ấy.
Phía cuối bức tranh ký tên Carmen.
Có lẽ Carmen đã tìm ra câu trả lời cho mình, cả đời này Carmen không thể nào không có cô Ceci bên cạnh được.
Một cơn gió thôi qua, tờ giấy bay đi, cô Ceci nhặt được tờ giấy đó.
Cô Ceci : “cô biết mà, em cũng yêu cô, em đã có câu trả lời cho riêng mình” !
Carmen đi theo chiều gió tìm tờ giấy, cô Ceci đi ngược chiều gió cầm tờ giấy đi tìm Carmen, hai người như hai Vectơ ngược chiều chạy về hướng của nhau.
Nhìn thấy cô Ceci đang cầm bức tranh, Carmen nở một nụ cười thật tươi, một nụ cười từ tận đáy lòng từ đôi môi không biết cười ấy. Cô Ceci rất vui, rất hạnh phúc.
Bước tới vài bước nước, cô ôm chầm lấy Carmen, một giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống ! Giọt nước mắt trong như thủy tinh, trong sáng như tình yêu của hai người, nhưng nó có dễ vỡ như thủy tinh không ?
Tại sao hai người không nói gì ? Có lẽ tình yêu đôi lúc sẽ có những ngôn ngữ không lời của riêng nó !
Chương 9 : Thế là họ yêu nhau !
(tiếp theo phần cuối chương 8).
Carmen : “thôi buông ra đi, 2 cô trò mình ôm nhau giữa công viên người ta nhìn kìa”.
Cô : “có gì đâu, có ai thấy đâu”.
Carmen : “thôi buông ra đi,lỡ có ai chụp hình được đăng lên mạng là không hay đâu”.
Cô : “cô hông sợ đâu, chỉ cần cô biết có em luôn bên cô, cô hông sợ gì hết”.
Carmen : “thôi mình đi về nhà nha,lâu rồi chưa ăn món cô nấu”.
Cô : “ý chết,trời mưa kìa”.
Carmen : “kệ,mưa thì tắm mưa”.
Cô : “thôi nha,lần nào mưa cũng bệnh hết đó”.
Carmen : “có sao đâu”.
Cô : “em hông sao nhưng cô có sao”.
Carmen : “làm gì có sao” ?
Cô : “ừh thì…..thì em bệnh không ai quản lý lớp,cô mệt”.
Carmen : “thôi thôi đi,lớp mình có ai dám chọc giận cô đâu,đặc biệt là mấy thằng con trai chiều ý cô thấy mồ”.
Cô : “nhưng mà cô đâu có cần,cô chỉ cần 1 Lớp Trưởng của cô thôi àh”.
Carmen : “có thiệt hông đó”.
Cô : “thiệt mà,vô lớp có bao giờ cô để ý ai đâu,chỉ để ý 1 mình Lớp Trưởng của cô thôi àh”.
Carmen : “ừm,vậy thì được,cấm cô để ý người khác đó”.
Cô : “biết rồi mà,mưa rồi sao về giờ”.
Carmen : “kệ,tắm mưa đi,không sao đâu”.
Cô : “để cô chở”.
Carmen : “thôi kô có áo mưa,cô chở là ướt hết”.
Cô : “để cô chở,chứ em chở cũng ướt vậy”.
Carmen : “cô không chịu em chở là em đi bộ dầm mưa cho cô coi”.
Cô : “thôi,thôi đừng mà,em chở,nhưng lạnh là phải nói cô biết đó,em bị viêm khớp đó nha”.
Carmen : “biết rồi,biết rồi mà”.
Cô ngồi phía sau ôm Carmen cứng ngắt luôn,vui thật – 2 người ấy đang rất hạnh phúc. Vòng 1 của cô áp sát vào lưng Carmen làm Carmen có cảm giác sao sao ấy nhưng vui lắm.
Về đến nhà.
Cô : “trời ơi,mặt tái hết rồi kìa,nói mà hông chịu nghe,lỳ quá áh”.
Carmen : “gì vậy,khóc hả,trời,em có sao đâu…hộc…..hộc”.
Cô : “đó,ho rồi thấy chưa,nói mà có chịu nghe cô đâu”. – khóc.
Carmen đưa tay lên sờ má cô : “thôi mà,đừng có khóc,đã nói là em không sao mà,tự nhiên khóc àh,kỳ quá đi,người ta có bị gì đâu mà khóc nè”.
Cô : “giọng khều khào,người tái méc vậy mà kêu hổng bị gì,lẽ ra cô hông nên để em dầm mưa mà còn ngồi phía trước chở cô nữa”.
Carmen : “đã nói là hổng sao mà,thôi mở cừa vô nhà,đứng ngoài đây lạnh quá nè”.
………………..
Cô : “cô nấu nước rồi,em đi tắm đi”.
Carmen : “dạ,để em đi tắm,đưa đồ cho em”.
Cô : “để cô tắm dùm cho”.
Carmen : “hả? Thôi đừng có giỡn”.
Cô : “cô nói thiệt mà,cô biết mỗi lần nhiễm mưa lạnh khớp xương em đau nhức dữ lắm không cầm được cái gì hết”.
Carmen : “thôi hổng sao đâu,để em tự tắm”.
Cô : “trời ơi,cô với em là con gái như nhau mà ngại cái gì”.
Carmen : “thôi kỳ lắm,để em tự tắm”.
Cô : “được rồi,tắm cảm thấy kô ổn là phải kêu cô nha”.
Carmen : “dạ,biết rồi hông có gì đâu mà”.
Trong lúc Carmen tắm thì cô Ceci nấu cháo cho Carmen ăn.Vẫn là món mà Carmen thích ăn trong những lúc trời mưa,trời lạnh : cháo trắng với hột vịt muối.
Carmen tắm ra đã nghe mùi cháo thơm phức.
Carmen : “cô đi tắm đi,có cần em tắm dùm cho hông”.
Cô : “thôi,ai cần,tính lợi dụng hả”.
Carmen :”trời,em là con gái như cô mà lợi dụng gì,chứ nãy cô cũng đòi tắm cho em rồi sao”.
Cô : “ừh thì,thì kô lợi dụng được chưa,cô đâu có bị sao đâu mà nhờ em tắm dùm”.
Carmen : “giỡn thôi,cô đi tắm đi”.
Cô : “ừh,đi tắm đây”.
Carmen : “đóng cửa kỹ kỹ đó,mất công người ta thấy body “thiếu trước hụt sau” của cô” – haha!
Cô : “gì chứ,cô thấy cô cũng được chứ bộ”.
Carmen : “ừa ừa,đẹp đẹp đi tắm lẹ đi,đói bụng quá”.
Cô tắm xong.
Carmen đang ngồi run cầm cập.Thật ra là từ lúc nhiễm nước mưa đã lạnh thấu xương rồi,nhưng vì thương cô Ceci nên không dám biểu hiện ra.
Carmen : “ủa? cô tắm xong rồi hả,nấu cháo gì dỡ ẹc àh,ăn 1 mình đi,em đi ngủ đây”.
Cô : “nói dối,đang run cầm cập kìa.Bệnh rồi đúng hông”.
Carmen : “có đâu”.
Cô : “đó,đang run đó”.
Cô : “trời,người lạnh ngắt àh”.
Cô ôm Carmen vào trong người : “đã nói là để cô chở cho mà,giành chở chi cho mưa tạt vô người hết trơn thấy hông,có biết là cô đau lòng lắm hông,em bệnh một lần,ốm đi một chút là cô là xót xa lại thương em lắm,biết hông hả”.
Carmen : “biết mà,nhưng em hông muốn cô lạnh,em bệnh quen rồi,bệnh nữa cũng hông sao,để cô bị lạnh,bị thương hại em đau lòng lắm”.
Cô : “vậy mà nãy giờ hổng chịu nói nữa,làm cô sợ quá àh,mốt có gì phải nói ra,hông có giấu nghe hông”.
Carmen gối đầu lên cánh tay của cô,cô ôm Carmen vào lòng,Carmen nhắm mắt lại ngủ. 5 phút sau,cô quay sang hôn lên trán Carmen một cái,Carmen mở mắt ra,hôn lên trán cô một cái và cô đặt lên môi Carmen một nụ hôn,nhẹ nhàng mà sâu lắng,ban đầu là nụ hôn kiểu Pháp,Carmen hôn môi dưới của cô,cô hôn môi trên của Carmen,sau càng mãnh liệt hơn hôn cả 2 môi và đưa dần lưỡi của cô vào trong tìm lưỡi của Carmen…..Cả người của Carmen nóng lên,tim đập nhanh,mất đi cảm giác lạnh……………Cô thì cảm thấy thật hưng phấn,cứ muốn ôm chặt Carmen vào lòng và hôn mãi thôi. Kết thúc nụ hôn một cách miễn cưỡng,2 đôi môi rời ra,nhưng vẫn sát bên nhau.
Carmen đưa tay lên má cô,cô cũng đưa tay mân mê khuôn mặt của Carmen.
Cô : “cô yêu em”.
Carmen : “có biết là em chờ đợi nghe câu này lâu lắm rồi không”.
Cô : “nói đi,nói cô nghe đi”.
Carmen : “em cũng yêu cô,nhiều lắm” !
Bàn tay hai người đang khám phá cơ thể của nhau.Đi tìm những chỗ “bí hiểm”,Cô dùng chân cọ xác vào lòng bàn chân và mu bàn chân của Carmen,rồi di chuyển dần dần lên đầu gối,lên đùi của Carmen rồi dùng tay nhẹ nhàng kéo nhẹ từ đùi lên vòng 3,xoa nhè nhẹ……dần lên eo và ngực của Carmen,bàn tay nóng ấm áp của cô di chuyển đến chỗ nào là chỗ đó của Carmen nóng rực lên như,người oằn lại.
Tay của Carmen di chuyển từ mặt của cô,xuống cầm,rồi xuống cổ,và chạm vào ngực của cô,đến đây 2 người lại tiếp túc hôn nhau,nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng cháy.Vừa hôn Carmen vừa nhè nhẹ chạm và vuốt ve ngực của cô,cô đưa tay vào trong áo ngủ,thông qua underwear vào trong chỗ bí hiểm nhất của người con gái.Cô chỉ vừa chạm đến Carmen đã giật nãy người.
Carmen : “áh,cô kỳ quá àh”.
Cô : “sao kỳ” ?
Carmen : “đụng vô chỗ nhạy cảm của người ta”.
Cô : “có làm gì đâu nè,mới đụng thôi àh”.
Carmen : “nhưng cũng kỳ quá àh”.
Cô : “là người yêu của cô rồi còn ngại nữa hả”.
Carmen : “chứ sao hổng ngại được”.
Cô : “nãy giờ ai đụng chạm người mình vậy ta”.
Carmen : “kỳ quá àh,tự nhiên nói ra chi vậy,hổng chơi với cô nữa”.
Cô đưa tay lên mân mê ngực của Carmen : “sao dạ ta,tự nhiên dỡ chứng àh”.
Carmen : “mắc cỡ quá đi,mắc cỡ quá đi”.
Cô : “mắc cỡ gì,ở đây có ai đâu”.
Carmen : “có cô,có em”.
Cô : “cô với em thì có gì mà ngại,cô có làm gì đâu,mới có sờ trúng thôi mà la làng lên”.
Carmen : “nữa,nhắc nữa ngại quá àh”.
Cô : “đụng nữa bây giờ”. – cô đưa tay xuống ghẹo Carmen.
Carmen : “áh,hìhì…hổng giỡn đâu nha”.
Cô : “còn la nữa,cô hôn bây giờ”.
Carmen : “cướp mất nụ hôn đầu tiên của người ta còn nói gì nữa”.
Cô : “chứ nụ hôn đầu tiên của cô cũng cho em chứ bộ”.
Carmen : “áh,thôi đừng có sờ vậy nữa,nhột quá àh”.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười và hương vị của hạnh phúc.

Cô giáo và nhỏ lớp trưởng lạnh lùng Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Admin